Thành Biện Châu trải qua một ngày đêm quét dọn chiến trường, cửa thành mở rộng ra tứ phía, nghênh đón quân Liên minh. Cả ngày nay, chiến kỳ chư sắc che khuất bầu trời, các chư hầu điểm lại toàn bộ nhân mã, trùng trùng điệp điệp tiến vào chủ Biện Châu. Mặc Kiều Sinh dẫn tiểu đội của mình, yên lặng núp như bóng ma chờ đợi dưới tường thành. Nô lệ tạo thành một đội, phần đông nhân số, không thể vào thành, sau khi cung tiễn Chúa công vào thành, sẽ được an bài đóng quân trên đất trống ở ngoài thành. Đại kỳ thêu chữ Tấn bay phấp phới, Mặc Kiều Sinh nhịn không được tìm kiếm bóng dáng kia. Không bao lâu, chỉ thấy ánh kiếm long văn, tinh binh cường tướng vây quanh bao phủ kiệu xe tám người khiêng trùng trùng đi tới. Trên xe có một vị Quân chủ trẻ tuổi đầu đội kim quan uể oải ngồi đó, vẻ mặt như quan ngọc. Y hơi nghiêng người, đang nghe người hầu tùy thân nói chuyện. Một thị tòng có dung mạo tuấn mỹ, tay vịn đi theo kiệu, ngẩng gương mặt đỏ hồng lên, nói vài câu gì đó khiến Tấn Việt hầu chợt nhẹ nhàng nở nụ cười. Ánh mắt Mặc Kiều Sinh đuổi theo khuôn mặt đang tươi cười dưới ánh mặt trời kia. "Vậy vị đó là Tấn Việt hầu sao? Trông quả thật là một chủ nhân hiền hòa." A Phượng ở bên cạnh Mặc Kiều Sinh, hơi nghiêng người nói. "Ngươi đang ở đây hoang tưởng muốn trở thành của nô lệ của y? Đừng ngu nữa, người như chúng ta, sinh tử đều phải thuận theo ý trời, làm gì có quyền lựa chọn cuộc sống của mình chứ." Thời khắc đó, giọng nói bạc bẽo của A Phượng vang lên bên tai. Nhưng mà câu ‘trở thành nô lệ của y’ như một hạt giống, trong nháy mắt được gieo vào bên trong nội tâm hèn mọn của Mặc Kiều Sinh, thậm chí lập tức nảy ra một nhánh chồi non mềm mại. Ánh mắt Tấn Việt hầu như vô tình nhìn lại, trong lòng Mặc Kiều Sinh bất chợt hơi khẩn trương. Vị đại nhân kia, sẽ thấy ta sao? Không, không, nhiều người như vậy, làm sao y có thể nhìn thấy một tên nô lệ như ta. Nhưng vị Quân hầu cao cao ngồi trên dư kiệu ấy, dường như nhìn về phía y gật đầu cười, còn thoáng giơ lên một ngón tay ra hiệu. Mặc Kiều Sinh siết chặt hai tay, cúi đầu. Hắn cảm thấy trong lòng nảy sinh vài suy nghĩ tham vọng, như hạt mầm thành dây leo, điên cuồng sinh trưởng, hung hăng trói chặt cả trái tim dơ bẩn. Chủ nhân này, y không chỉ cho ta đồ ăn và y phục, quan trọng nhất là, y không làm ta, không làm ra chuyện mà ta đây chán ghét nhất. Y dịu dàng, săn sóc thân thể ta lúc ta suy yếu, quan tâm ta mọi mặt. Thậm chí y còn tôn trọng tôn nghiêm của một tên nô lệ, cho dù là bôi thuốc, cũng không tùy tiện cởi sạch y phục của ta. Nếu như, có thể may mắn trở thành nô lệ của Chúa công như vậy, ta nhất định thề sẽ trung thành với y. Đáng tiếc, Đây đều là vọng tưởng. ... Trình Thiên Diệp ngồi trên dư kiệu lung la lung lay, cực kỳ buồn chán nghe Tiêu Tú ở bên cạnh đang chọc mình cười. Trình Thiên Diệp nghĩ, đặc quyền giai cấp thật sự rất tốt, có thể mang theo nhiều người như vậy, còn tùy lúc có người hầu xinh đẹp như hoa bên cạnh, dùng tất cả vốn liếng để dỗ ngươi vui vẻ. Nhưng ta thật sự không thích chiến tranh, làm Chúa công, cứ phải đoạt địa bàn thế này. Sở thích của ta là đánh đàn, pha trà, bắt nạt anh của ta, nhiều nhất còn có thể kiếm thêm chút tiền. Thần linh ơi, khi nào có thể cho ta thoát khỏi cuộc sống lấy xưng bá thiên hạ làm mục tiêu này, cho ta quay về xã hội hiện đại đầy thú vị đây, ta ngoan ngoãn nộp lại hệ thống còn không được sao? Ở nơi đông nghịt người như con kiến này, Trình Thiên Diệp nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, màu sắc của bóng dáng kia trong suốt xanh thẳm sáng ngời, trong một đám màu đục ngầu thì chợt có vẻ như vậy hạc giữa bầy gà. Là người nô lệ đêm trước, hắn cũng đang nhìn ta. Tuy nhiên Trình Thiên Diệp vẫn chưa rõ lắm, vì sao người nọ có màu sắc xinh đẹp như vậy. Vừa hiếm hoi, vừa hấp dẫn. Con người thường bị những món đồ đẹp hấp dẫn, Trình Thiên Diệp cũng nhịn không được càng hòa ái thêm với người này. Trình Thiên Diệp hơi cử động tay, xem như chào hỏi với hắn. Hắn cúi đầu, là thẹn thùng sao? Thật sự vừa đáng thương, vừa đáng yêu. Bên trong đám đông, chỉ có hắn mang màu sắc xinh đẹp bắt mắt như thế, khiến ta liếc mắt lập tức sẽ thấy được hắn. Như là một viên bảo thạch khổng lồ, làm người ta không thể dời mắt. Trình Thiên Diệp sờ cằm, ta thật muốn đưa hắn đến bên cạnh. Nàng nói với Tiêu Tú: "Đi nghe ngóng xem lão biến thái Uy Bắc hầu kia, ngoại trừ yêu mến nam nhân còn thích gì không." Sau khi vào thành, đầu tiên Trình Thiên Diệp giành lấy cho mình một nơi đóng quân là một tòa kiến trúc hoa mỹ, hoàn cảnh hợp lòng người, nghe nói còn là phủ công chúa tiền triều. Nếu đã nhìn ra Lữ Dao không phải thật tâm ở bên cạnh mình. Thì Trình Thiên Diệp cũng chẳng muốn biểu diễn hư tình giả ý với hắn ta, đuổi hắn đi xử lý việc vặt. Chỉ để lại Tiêu Tú theo hầu hạ bên cạnh, không đến mức khiến người ngoài cảm thấy tính tình công tử Vũ có biến hóa quá lớn. Đối với danh hiệu ‘Thứ vụ Đại tổng quản’ mới được bổ nhiệm này, hiển nhiên Lữ Dao càng thêm cảm thấy hứng thú so với danh hiệu ‘Đệ nhất nam sủng bên cạnh Chúa công’. Vô cùng nhiệt tình nhanh chóng vùi đầu vào cương vị mới, bắt đầu xử lý cuộc sống hằng ngày của Trình Thiên Diệp trở nên thoải mái, gọn gàng ngăn nắp. Đáng tiếc trước mắt Trình Thiên Diệp không có thời gian rảnh để hưởng thụ loại cuộc sống xa xỉ của quý tộc cổ đại này. Nàng không được tham dự các cuộc triệu tập của Lý Văn Quảng, bị gạt ra khỏi tất cả hội nghị quân sự lớn nhỏ. Những nam nhân này bị thắng lợi kích thích khiến mỗi người đều hưng phấn lạ thường, cả ngày lẫn đêm cứ thảo luận các loại quân vụ, chiến thuật suốt. Có người đề nghị song song tiến hành thuỷ và bộ, tạo thành hình sừng thú, nhắm thẳng vào Hạo Kinh, dốc lòng đoạt lại thất địa (đất bị mất). Có người đề nghị chia ra ba đường, phối hợp với nhau, từ từ mở rộng căn cứ địa. Tranh luận đến tối mày tối mặt. Trình Thiên Diệp nghe không hiểu lắm, nhưng lại không đi không được. Nhưng nàng thật sự không muốn cứ đánh mãi thế này, chiến tranh đối với nàng mà nói thật sự rất khó hiểu. Vì vậy nàng tỏ vẻ nàng có thể dẫn binh ở lại thủ thành, củng cố căn cứ địa phía sau, bảo đảm an toàn cho tiền tuyến. Chúng chư hầu đầu tiên là sửng sốt, sau đó cùng hô to tán dương nàng đoan chính cẩn trọng, lấy đại cục làm trọng, trung nghĩa đáng khen. Nhưng Trình Thiên Diệp thấy rất rõ ràng, sau lưng ai nấy đều bay lên một thứ màu sắc cảm xúc mà khi họ trông thấy một thằng đần. Trình Thiên cười ha hả, nhưng trong lòng thầm mắng chửi: Cút đi đoạt địa bàn của các ngươi đi, từ khi lão nương xuyên không đến đây một cách khó hiểu, một hồi thắt cổ, một hồi run rẩy, mọi thứ rối bời không có một lúc nào thanh tịnh. Chờ các ngươi đều cút đi hết, để ta tỉnh táo một chút, nghỉ ngơi một lát, vuốt ve thuận khí, rốt cuộc mình đã xuyên qua cái thế giới quỷ gì đây. Nàng từ phòng họp đi ra, phụ tá Trương Phức của nàng nối gót theo sau, dùng vẻ mặt trông ôn hòa trước sau như một, hỏi ý: "Chúa công, vì sao muốn dẫn binh ở lại Biện Châu?" Thật ra trong lòng Trình Thiên Diệp rất yêu mến Trương Phức này, mặc dù nàng biết rõ Trương Phức hơi chướng mắt nàng. Trong trí nhớ mà nàng kế thừa, vị Trương Phức này quả thật là một vị danh sĩ túc trí đa mưu, tuổi còn trẻ mà đã là phụ tá duy nhất của lão Tấn Uy hầu. Trình Thiên Diệp mới đến, khá luống cuống, kỳ thật cũng rất hi vọng tìm được một người có mưu sự thật lòng tương trợ như vậy. Hơn nữa trên người hắn mang theo màu tím như thạch anh, thật sự khiến Trình Thiên Diệp yêu mến. Cho nên theo bản năng, Trình Thiên Diệp hơi có ý lấy lòng hắn, hi vọng hắn có thể dần dần cảm mến mình. Lúc này nàng cũng không thể nói, mình cần nghỉ ngơi, do quá sợ hãi. Vì vậy nàng ấp a ấp úng nói: "Ta cảm thấy tuy nhân số Minh quân khá đông, nhưng nhân tâm không đồng đều, nhất thời thắng trận, thoạt nhìn sĩ khí ngẩng cao. Nhưng chiến tuyến còn dài, khó mà nói trước được. Không bằng chúng ta chiếm lấy Biện Châu này, ổn định nó, nâng cao sinh kế của người dân và phòng thủ thành thật tốt, đưa vào bản đồ Đại Tấn ta, vậy đã đủ rồi." Trương Phức hơi nhướng mày, khẽ giật mình: "Thì ra là thế, quả nhiên Chúa công mưu tính sâu xa, thần không thể sánh kịp." Trình Thiên Diệp thở phào ra một hơi, nàng biết rõ thật ra trong nội tâm Trương Phức không đồng ý với cách nói của nàng. Nhưng màu sắc cảm xúc quanh quẩn trên người hắn, vẻ khỉnh bỉ và xem thường kia, ít nhất không vì cuộc nói chuyện này mà trở nên đậm hơn. Đối với một người vốn chỉ là một nhân viên quèn trước khi xuyên qua đây, giờ phút này nàng cần phải đối mặt giải quyết vấn đề, quả thực là muôn đầu nghìn mối [1], như một cuộn chỉ rối, không thể nào gỡ nổi. [1] muôn đầu nghìn mối: bối rối ngổn ngang. Trước mắt, nàng chỉ có thể ủy thác quân nhu hậu cần và các sự kiện quan trọng cho người duy nhất mà nàng có thể tín nhiệm, Tiếu Cẩn. Sau đó đưa Hạ Lan Trinh và Du Đôn Tố mà mình thích, bổ nhiệm vào công việc quản lý thao luyện binh lính. Đương nhiên một số lão tướng Tấn Uy hầu để lại kia, trước mắt Trình Thiên Diệp không dám dịch chuyển vị trí của bọn họ. Tuy nhiên có rất nhiều người trong bọn họ giống với Trương Phức, bề ngoài cung kính với Trình Thiên Diệp, nhưng trên thực tế lúc nào trong lòng cũng lộ ra một nét khinh thường. Nhưng không thể trách bọn họ được, ai bảo vị huynh trưởng mà Trình Thiên Diệp thế thân này, quả thật là một kẻ bất tài không đáng tín nhiệm chứ. Những việc thế này có thể từ từ giải quyết. Trước mắt, chuyện quan trọng nhất đối với Trình Thiên Diệp, lại là một chuyện nhỏ xíu. Nàng, không biết cưỡi ngựa. Ở thời đại chiến tranh này, là một Quân chủ nước chư hầu, không biết cưỡi ngựa thật sự là một việc không thể nào đỡ nổi. Mặc dù công tử Vũ là kẻ tín đồ tửu sắc, văn không thành võ chẳng xong, cưỡi ngựa cũng không thuần thục, nhưng tốt xấu là hắn ta biết cưỡi ngựa. Còn Trình Thiên Diệp nàng, nếu như ngồi dư kiệu, hoặc là trong lúc mấu chốt lại không bò nổi lên ngựa, vậy thì sẽ lòi ngay. Bởi vậy, từ khi thoát thân ra khỏi hội nghị, Trình Thiên Diệp lập tức lặng lẽ chọn lựa vài người hầu cận, khiên con Hoàng Phiếu mã của nàng, ra ngoài thành trạch dốc lòng luyện tập cưỡi ngựa. Con Hoàng Phiếu mã này là tọa kỵ mà lão Tấn Uy hầu để lại, chính là thiên lý lương câu [2] nổi danh lừng lẫy. [2] thiên lý lương câu: ý nói ngựa khỏe, ngày đi được cả ngàn dặm đường. Mắt nó khá nhỏ, long văn trải dài, lông vàng toàn thân bóng loáng, điểm vài đốm trắng như hoa mai, đoan chính đến vô cùng thần tuấn. Trình Thiên Diệp là một người hiện đại, hoàn toàn không biết gì đến cưỡi ngựa. Nàng chợt nhận ra một vấn đề quan trọng —— càng là liệt mã thần tuấn, càng không thích hợp với lính mới. Dưới sự trợ giúp của tùy tùng, nàng mới vất vả bò được lên trên lưng ngựa cao to này, vừa mới nhét chân vào bàn đạp, con Hoàng Phiếu mã này đã xông ra ngoài nhanh như điện chớp. Trình Thiên Diệp sợ tới mức ném tất cả kỹ thuật cưỡi ngựa ra sau đầu, lập tức ôm chặt lấy cổ nó. Sau lưng truyền đến tiếng la loạn thất bát tao. "Chúa công nắm chặt dây cương." "Kẹp chặt bụng ngựa." "Nhanh, người đâu mau tới cứu Chúa công!" Bên tai là tiếng gió vù vù, hai bên là cảnh vật đang vụt bay nhanh về phía sau, Trình Thiên Diệp cũng bất chấp hình tượng, hô to: "Cứu mạng với!" Nàng thoáng nhìn thấy bên đường có một bóng đen bay vút ra. Thân ảnh màu đen này chạy như điên, đuổi sát sau mông tuấn mã, dần dần kéo gần được khoảng cách giữa người và ngựa, càng đuổi càng gần, rốt cuộc đuổi đến bên cạnh Trình Thiên Diệp. Tốc độ của người nọ nhanh đến lạ thường, có thể chạy song song với ngựa, hắn duỗi tay ra, bắt lấy dây cương của Hoàng Phiếu mã, túm chặt dây cương, chậm rãi giảm tốc độ. Cuối cùng thu lại tay, hai chân đạp đất, buộc con liệt mã hí dài một tiếng, ngừng lại. Trình Thiên Diệp được một cánh tay có lực dìu xuống ngựa, chân nàng nhũn ra, trái tim đập thình thịch, thở hổn hển nửa ngày mới định thần lại được. Lúc này nàng mới nhìn rõ nam tử cứu viện, đúng là người nô lệ tên Mặc Kiều Sinh kia. Giờ phút này hắn mặc một chiếc áo đuôi ngắn màu đen, quỳ xổm một gối trước mặt mình, đôi mắt sáng như sao, đang ân cần nhìn mình. Trình Thiên Diệp sống sót sau tai nạn, vuốt ngực gượng cười với hắn. Hai tay Mặc Kiều Sinh áp lên trán, úp sấp hành lễ. Đám người hầu của Trình Thiên Diệp, bấy giờ mới đuổi kịp. Bọn họ vây quanh Trình Thiên Diệp, người nâng, người vỗ bụi, người lo lắng hỏi, khắp nơi đều lộ ra ân cần chân thành tha thiết. Nhưng trong mắt Trình Thiên Diệp, đa số những người này, đều dâng lên hoặc nhiều hoặc ít màu sắc xanh xám. Loại mà gần đây Trình Thiên Diệp vô cùng quen thuộc, màu sắc xanh xám đại biểu cho thất vọng và khinh bỉ. Chỉ có người nô lệ trước mắt này, phủ phục trong bụi đất, toàn thân được bao phủ trong màu xanh thẳm trong veo chói lọi, kèm theo một màu cam hồng xinh đẹp. Yên tĩnh lộ ra, linh hồn của chủ nhân nó, đó là sự lo lắng và quan tâm mà không cần phải nói ra thành lời. Trình Thiên Diệp cúi người, dắt tay hắn, đỡ hắn dậy. "Cảm ơn ngươi." Nàng chân thành nói lời cảm tạ, thoáng suy tư, hỏi: "Ngươi, có muốn đến bên cạnh ta? Làm nô lệ của ta không?" Nàng thấy môi Mặc Kiều Sinh hơi mở ra, trong phút chốc đôi mắt hắn phát sáng lên. Không cần hắn trả lời, Trình Thiên Diệp đã biết đáp án. Bởi vì mắt nàng thấy, sắc thái tượng trưng cho khát vọng mãnh liệt, đang cháy lên như lửa đỏ trước mặt nàng. Hắn thích ta đến vậy à. Trình Thiên Diệp mang theo một tâm trạng vui sướng, cáo biệt với Mặc Kiều Sinh. Nàng đổi sang một con ngựa gầy yếu dịu dàng ngoan ngoãn của người hầu, tính tiếp tục chạy thêm vài vòng. Đợi trở về phải đi tìm cái lão hàng Bắc Uy hầu kia, hỏi xem ông ta muốn điều kiện gì mới có thể bán Mặc Kiều Sinh cho ta. Nàng nghĩ vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]