Sáng sớm, Hạ Chiêu bị tiếng chuông cửa đánh thức. Cậu bực bội kéo chăn đắp qua đầu.
Dịch Thời đã dậy nên không có kế cạnh.
Tiếng chuông chẳng mấy đã dừng, chắc là Dịch Thời ra mở cửa đây mà. Nhưng Hạ Chiêu nghe tiếng “Hạ Chiêu đâu” thì tỉnh tiếp.
Cậu gãi đầu và bước ra khỏi phòng thì thấy bà lão Trương. Bà Trương thân hình hơi lọm khọm, mái tóc hoa râm của bà lưa thưa. Viền mắt bà chùng nhưng không trệ, trông rất khỏe mạnh vẫn thấy vẻ khôn khéo đầy trách nhiệm thời trẻ.
Bà nhìn Hạ Chiêu chằm chằm trông vô cùng không hài lòng, cứ như là không phải bà đang gọi Hạ Chiêu dậy mà là Hạ Chiêu làm ồn không cho bà ngủ ấy.
Mà đó không quan trọng. Bà ấy đang giẫm đôi giày vải lên thảm khiến Hạ Chiêu phải thở dài trong lòng.
“Bà nội Trương ơi bà kêu con có gì không?” Hạ Chiêu hỏi.
“Đã mấy giờ rồi? Sao còn chưa dậy nữa hả? Tiểu Dương chạy bộ về luôn rồi kìa, lười biếng coi có giống học sinh miếng nào không. Xuống lầu ăn sáng.” Bà lão Trương nói.
Xuống dưới ăn sáng?
Hạ Chiêu liếc vội qua bàn thì thấy Dịch Thời đã mua bữa sáng về để trên bàn ăn rồi.
Cậu dụi con mắt:
“Con không ăn đâu mọi người ăn đi. Để lát đi học con ghé mua gì đó ăn cũng được.”
“Ta nói chứ, hết đứa này tới đứa kia chỉ có biết hoang phí tiền. Nhà có cơm còn đi ăn ngoài tính mưu đồ gì đó hả?” Không biết bà lão Trương giọng to hay do bị xúc động quá mà sừng sộ lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-mi/1061351/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.