Không biết?? Tùy người???
Hạ Chiêu dành cả đêm nghiêm túc suy ngẫm ý nghĩa của câu này.
Rõ ràng có nhiêu đó chữ thôi, Hạ Chiêu lại lăn qua lộn lại như đi giải mật thư vậy.
Thật ra cậu muốn hỏi ra lắm chứ, nhưng lúc đó Dịch Thời nhếch mép tự giễu như từ bỏ vậy, và nhanh chóng nghẹn lại.
Cậu cũng kìm lại nỗi hiếu kỳ theo những nét biểu cảm tí ti ấy của Dịch Thời.
Sao lúc đó lại nhẹ dạ tha cho cậu ấy nhỉ?
Trực giác mách bảo Hạ Chiêu nếu như lúc đó hỏi tiếp nữa là Dịch Thời sẽ cho cậu một câu trả lời.
Bây giờ thì chắc chắn là không rồi.
Đầu óc Hạ Chiêu rối bời khó ngủ. Và như có thứ gì đó mềm mềm mong mỏng mà còn nong nóng đâm chồi trong trái tim cậu vậy.
Mặc dù rất có thể là cậu tưởng bở, bỗng dưng Hạ Chiêu cảm thấy, hình như mình đã nhìn thấy sương sương qua tấm kính mờ rồi.
Cứ như là biết được mang máng tại sao những khi mắt họ chạm nhau là Dịch Thời lại nhìn ra chỗ khác.
Nhiều lúc Hạ Chiêu cố tình hỏi những câu bất chợt mà chẳng chừa thời gian chuẩn bị nào hết. Cậu muốn xem phản ứng một cách trực tiếp khi chưa hề chuẩn bị gì của Dịch Thời.
Cậu rất hay đòi hỏi ở mức cho phép, được voi đòi tiên. Rõ ràng là biết tâm trạng cậu đang không tốt, Dịch Thời rất khoan dung với cậu, gần như là muốn gì được nấy, hỏi gì đáp đó.
Cú đâm chồi tuổi mới lớn tựa cơn mưa xuân âm ẩm, đủ thứ trong tim sột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-mi/1061344/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.