Buổi tối Hạ Chiêu nằm mơ, trong mơ toàn là Dịch Thời.
Cậu mơ khi cậu còn rất nhỏ, có ai đó nắm tay cậu đi học, và khi nhìn lên thì thấy người nắm tay cậu là Dịch Thời. Cậu mơ lần đầu tiên được ngắm tuyết rơi, bầu trời tuyết trắng xóa; Dịch Thời và cậu cùng nhau đáp người tuyết và chơi ném tuyết. Còn mơ thấy mình vẽ tranh, người mẫu là Dịch Thời…
Hạ Chiêu ngủ bao lâu thì mơ thấy Dịch Thời bấy lâu, Dịch Thời có mặt trong tất cả giấc mơ của cậu.
Tính ra thì không mơ thấy gì kỳ lạ cả, nhưng Hạ Chiêu bừng tỉnh trong tiếng tim đập thình thịch, người cậu nóng hầm hập. Cậu kéo kéo quần pajamas và vắt tay lên trán, nhìn chằm chằm lên trần nhà, đợi cho cơ thể bình tĩnh lại một cách cực kỳ bất đắc dĩ.
Phản ứng mãnh liệt tuổi mới lớn đúng là quá thể đáng mà.
Sau khi ăn sáng, Hạ Chiêu mở cửa:
– “Mẹ ơi con đi học đây.”
Mới ngẩng lên đã thấy Dịch Thời đứng tựa trước cửa bấm điện thoại, thế là hoảng hồn lùi ra sau nửa bước.
“Sao đấy?” – Dịch Thời nhìn lướt qua biểu cảm của Hạ Chiêu, cất điện thoại đi.
“Không, không có gì.” – Hạ Chiêu đóng cửa lại.
Chẳng qua là người lang thang trong giấc mơ của cậu nguyên đêm tự nhiên xuất hiện thôi.
Đi được vài bước, Hạ Chiêu ướm hỏi:
– “Cậu thích kiểu người như thế nào?”
Không biết Dịch Thời nghĩ đến cái gì mà nhíu mày nhẹ:
– “Cậu lại tính làm gì?”
“Tớ có làm gì đâu.” – Hạ Chiêu quệt mũi – “Tớ chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-mi/1061338/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.