Hạ Chiêu chả rõ mình khóc bao lâu, chỉ biết khóc xong sau đầu hơi bị bí thở. Cậu vào WC rửa mặt, nhìn trong gương cặp mắt chưa hết hoe đỏ, sưng húp, với đầu mũi đỏ lừ.
Nhìn là biết mới khóc luôn.
Khóc sao mà dữ.
Chuyện gì vầy nè?
Nhưng mà khóc một trận ra trò xong đúng là thoải mái hơn nhiều, nhẹ lòng hơn không ít.
Ra khỏi WC, Dịch Thời ngồi trên chỗ cậu mới ngồi. Hạ Chiêu dụi dụi mũi, trả áo khoác lại cho cậu ấy:
– “Tớ có lỡ quệt nước mũi vào không?”
Dịch Thời cũng không ngại, khoác áo khoác vào rồi kéo khóa lên.
Hạ Chiêu ngồi xuống cạnh Dịch Thời, một chốc sau thì nghe Dịch Thời hỏi nhỏ:
– “Có khát không?”
Hạ Chiêu lắc đầu một cái.
“Không khát sao?” – Dịch Thời hỏi lại lần nữa, còn nói thêm – “Mất nhiều nước vậy mà.”
Hạ Chiêu khóc xong hơi buồn ngủ, chưa phản ứng kịp ngay được, mất nhiều nước như vậy?
Phải mất một lúc cậu mới hơi mở lớn hai mắt, ý là nước mắt mà cậu đã khóc ấy hả?
Nếu không vì Dịch Thời trông nghiêm túc đến thế, Hạ Chiêu thật sự đã nghĩ cậu ấy đang chọc mình rồi.
“Không khát lắm, nhưng có chai nước đá lạnh chườm mắt cũng được.” – Hạ Chiêu khàn giọng nói.
Dịch Thời đứng lên và đi thẳng đến máy bán nước tự động cuối hành lang, sau một lúc quay lại cầm theo 2 chai nước suối.
Mắt Hạ Chiêu hơi khô, cậu nheo mắt nhìn cậu thiếu niên cao gầy đang đi về phía mình. Tựa như có hòn đá thả xuống mặt hồ trong tim cậu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-mi/1061321/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.