Dịch Thời run run trái khế, và bật ra một hơi giống như tiếng cười.
“Tớ vốn dĩ thông minh mà.” gân thái dương Hạ Chiêu giật một phát – “Cái thông minh của tớ khác với cái của cậu, không phải ở mặt học tập.”
Dịch Thời nghiêng đầu nhìn cậu, không đồng tình mà cũng không phản đối.
Mà cậu ấy càng như vậy, Hạ Chiêu cứ phải bắt người ta công nhận mình thông minh mới chịu. Thế là bắt đầu vắt hết óc liệt kê:
– “Tớ thông minh từ nhỏ rồi cơ, như hồi 4 tuổi bị lạc trong khu mua sắm có một cô lại hỏi mẹ tớ đâu nè. Tớ nhìn là biết cái cô này không phải người tốt lành nên cố tình chỉ một dì bên cạnh rồi bảo mẹ con ở đây ạ. Cô đó vừa đi là tớ chạy tới chỗ phòng trực nhân viên siêu thị gọi loa thông báo lạc mẹ. Cái xong người ta thông báo qua loa quá trời, bé Lâm Bội Linh đang ở đâu có mẹ Hạ Chiêu đang tìm, buồn cười quá thể đáng.”
“Tới năm 9 tuổi thì tớ bắt đầu thuyết phục mẹ ly hôn, vì tớ nghĩ ba không yêu mẹ. Nhưng mà tớ không biết phải nói thẳng như thế nào cả, cho nên tớ nhắn cho dì nhỏ, nhờ dì nhỏ khuyên nhủ mẹ tớ giúp mình. Cậu coi, kiếm đâu ra đứa nhóc thông minh như tớ đây hả? Tới giờ nhớ lại vẫn thấy nể tớ hồi đó ghê luôn.”
“Ừ rất thông minh.” – Dịch Thời khen mà chẳng có tí thành tâm nào.
“Vậy thì chúng mình hòa nhau, cậu cũng rất thông minh nữa,” – Hạ Chiêu được câu trả lời như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-mi/1061315/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.