Hạ Chiêu ăn xong thì có hơi buồn ngủ, cậu nhắm hờ mắt nghĩ xem có nên giúp rửa bát một tay không. Về tình về lý cậu nên làm, dù gì thì Dịch Thời đã mời cậu ăn mà. Nhưng mà cậu no nê rồi thật sự chả muốn động đậy dù chỉ là ngón tay chút nào.
Trong lúc cậu lưỡng lự, Dịch Thời đã đứng dậy dọn bàn, mang chén bát đũa vào bếp và mở vòi nước một mạch, không cho cậu có cơ hội nhúng tay.
Hạ Chiêu hơi xấu hổ, nói với vào bếp:
– “Lần sau tớ mời cậu bữa cơm ha. Cậu muốn ăn gì, có cái tớ không biết nấu ăn đâu nhưng chúng ta có thể gọi giao hàng. Giao hàng có cả ngàn món, ngài chọn món gì tùy thích.”
Giọng Dịch Thời xen lẫn tiếng nước:
– “Không cần.”
Hạ Chiêu:
– “Đừng coi thường đồ ăn giao tận hàng chớ?”
Hồi sau, Dịch Thời khóa vòi nước, lần nữa mới lại nói với ra:
– “Cậu đã mời tôi nhiều bữa trưa rồi.”
Hạ Chiêu chà chà chân trần lên thảm, êm ái quá chừng luôn. Cậu thoải mái ngả ra ghế, uống coca rồi lại nhìn về phía bếp:
– “Đã nói là không phải mời mà, nhà tớ cho thuê là bao cơm trưa đó. Tấm thảm của cậu lỡ mà có bị dây đồ ăn nước uống coca gì đó thì chắc khó rửa lắm nhỉ?”
Dịch Thời quay đầu nhìn thoáng qua cậu:
– “Ừ, cẩn thận một chút.”
Hạ Chiêu xí một tiếng:
– “Sao nói mà nhìn tớ? Bộ cậu không bao giờ lỡ tay làm bẩn à?”
Chỉ trong lúc tán dóc đôi câu qua cửa kính thôi mà Dịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-mi/1061300/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.