Cuối cùng Dịch Thời vẫn bị Hạ Chiêu kéo vào tiệm bánh ngọt của Lâm Bội Linh.
Hạ Chiêu hếch hếch cằm:
– “Cậu đã ăn mỳ Ý chính tay mẹ tớ nấu, uống ly nước chính tay tớ rót, cậu phải quên đi lịch sử đen của tớ đó biết không?”
Dịch Thời uống một hớp, nói mà chẳng để bụng:
– “Lịch sử đen gì cơ?”
Hạ Chiêu tức đảo trắng mắt:
– “Cậu đừng có mà quá đáng nhá?”
Bàn tay gầy mảnh của Dịch Thời cầm ly thủy tinh lên nhìn cậu ấy:
“Bố mẹ tôi ly hôn năm tôi 2 tuổi, sau này mỗi người đều có gia đình riêng. Tôi ở giữa hai gia đình hệt như người ngoài vậy,nhưng họ tôn trọng quyết định của tôi và đồng ý cho tôi sống chung với bà ngoại. Nếu cậu nói đó là lịch sử đen thì giờ cậu cũng biết lịch sử đen của tôi rồi đấy. Nhưng xin lỗi nhé, tôi thật sự khóc không nổi.”
Hạ Chiêu không ngờ Dịch Thời đột nhiên lại nói nhiều như vậy, cậu ngẩn ra:
– “Tớ cũng không có ý đó…”
Thấy Dịch Thời trông vẫn như thường, tựa hồ chỉ là đùa một câu thôi, có hơi dỗi:
– “Bình thường tớ cũng không phải đứa mau nước mắt mà, đó là tại…”
Dịch Thời tiếp nói:
– “Gió thổi cay mắt.”
Đó là lý do mà Hạ Chiêu đã giải thích lúc vừa thấy Lâm Bội Linh.
Hạ Chiêu:
– “Cuối cùng tớ hiểu tại sao cậu lại ít nói rồi, cậu mà nói là người ta càng muốn bụp cậu hơn.”
Ra khỏi Sweet Time, Hạ Chiêu như nhớ gì đó thì hỏi:
– “Thế cậu có chơi bóng rổ không. Hà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-mi/1061296/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.