Nghiêu Vân Tiệp đã tới đại hội võ lâm, chỉ đứng trong chốc lát cảm thấy chả có gì thú vị, trong lòng lại nhớ đến Hoắc Tử Văn, liền rời đi, bỏ lỡ một hồi kịch hay của Triệu Tử Lam. Tới buổi tối nghe hạ nhân nói, cũng âm thầm cảm thấy tức giận bọn người kia.
Tới buổi tối Hoắc Tử Văn kéo Nghiêu Vân Tiệp vào phòng, quấn lấy Nghiêu Vân Tiệp hỏi han sự tình ban ngày, bộ dáng Hoắc Tử Văn nửa vênh váo nửa giận dữ khiến cho Nghiêu Vân Tiệp tâm dương khó nhịn, liền dựa theo lời hạ nhân nói hết cho hắn.
Hoắc Tử Văn nghe xong trong lòng tự hào vui mừng, cười nói:“Triệu Tử Lam là cháu trai ta, võ công của hắn bình thường là do ta dạy!”
Nghiêu Vân Tiệp xoa bóp hai má Hoắc Tử Văn:“Ngươi nhất định lợi hại hơn.”
Hoắc Tử Văn đỏ mặt, nói:“Đừng nói bậy, muộn rồi, ngươi về phòng đi.” Nói xong liền đi thúc giục Nghiêu Vân Tiệp.
Trăng mới lên ngọn cây không bao lâu, Nghiêu Vân Tiệp sao có thể bỏ được đi, bị đẩy ngã ở cửa liền quay qua ôm lấy Hoắc Tử Văn, nói:“Văn Văn, đêm nay ta muốn lưu lại……”
Nghiêu Vân Tiệp nhẹ giọng nói, trên mặt mang nét thẹn hồng hào nhợt nhạt.
Hoắc Tử Văn trong lòng hắn nói thầm:“Như vậy có vẻ quá nhanh ……”
“Không nhanh đâu.” Nghiêu Vân Tiệp thấy Hoắc Tử Văn do do dự dự, lập tức ôm ngang Hoắc Tử Văn phóng tới trên giường, thân thể lập tức đè lên.
Hoắc Tử Văn hơi hơi co lại thân mình, trên mặt một mảnh đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-mac-dao-hoa-phat-muc-len-canh-dao/3145454/quyen-2-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.