Trong xe ngựa, Triệu Tử Lam đang say giấc nồng, bên cạnh là Lưu Ly ngọ nguậy không yên vì không có người chơi cùng. Đứa nhỏ vén màn xe lên, hỏi Phúc bá đang đánh xe: “Phúc gia gia, Ly nhi ngồi ra ngoài với ngươi được không?”
“Được, cẩn thận đừng đánh thức Vương gia.”
Đứa nhỏ gục gặc đầu, nhẹ nhàng ngồi xuống.
“Khi nào chúng ta tới Tô Châu?”
“Nhanh thôi, khoảng hai ba ngày nữa. Tới đó chúng ta sẽ đi tìm cữu cữu của ngươi.”
“Ta rất nhớ cữu cữu.”
Tỉnh ngủ, Triệu Tử Lam lập tức vén màn xe, kéo Lưu Ly vào bên trong. Phúc bá thấy vậy chỉ vuốt râu cười: “Quả nhiên Vương gia một khắc cũng không rời tiểu gia hỏa này.”
“Lam……” Khuôn mặt nhỏ nhắn liền nhăn lại.
“Sao thế?”
“Trước lúc ngủ, bảo bối quên hôn ngươi.”
Triệu Tử Lam cười lớn rồi đưa mặt đến gần: “Vậy ta phải phạt ngươi.” Hắn ôm đứa nhỏ vào lòng, bàn tay lớn bắt đầu thâm nhập xuống phía dưới, bóp nhẹ ngọc hành của đứa nhỏ, thăm dò.
Thình lình bị kích thích khoái cảm, Lưu Ly nức nở: “Ưm ưm Không cần”
Hắn dùng tay rảnh rỗi còn lại đỡ lấy đầu đứa nhỏ, cắn vào chiếc mũi xinh đẹp: “Ta không thích bảo bối nói dối a. Đã lâu rồi chúng ta không làm, hẳn nhiên bảo bối cũng muốn, đúng không?”
Đứa nhỏ đỏ mặt thành thật gật đầu.
Hắn hài lòng, đem đứa nhỏ nằm trên thảm mao dương, cởi quần áo của nó. Điểm trên làn da trắng mị như ngọc là tràn ngập những hôn ngân nhàn nhạt, đó là dấu vết của mấy ngày trước. Lửa tình dâng cao, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-mac-dao-hoa-phat-muc-len-canh-dao/114369/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.