Cả buổi sáng không nhìn thấy bóng dáng Ngư Nhi đâu, Thanh La không nén được thắc mắc bèn đi hỏi Phúc bá.
“Ngươi muốn nghe nói thật hay nói dối?”
“Ngươi bảo sao?”
“Không thể cho ngươi biết sự thật, mà nghe lời nói dói xong cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Quên đi, dù sao ta cũng chỉ tiện hỏi vậy thôi.” Hắn thở dài.
Đi qua viện tử, thấy Lưu Ly đang ngồi trong đình luyện chữ, Thanh La rảnh rỗi đến gần.
“Thanh La ca ca,” Đứa nhỏ mang chữ ra khoe, “Ngươi xem ta viết được không?”
“Vương gia nói thế nào?”
“Đẹp.”
“Vậy thì nhất định là đẹp rồi.”
Lưu Ly rất cao hứng khi được nghe lời khen liền nhét ngay mứt quả không biết lấy từ đâu vào tay hắn, “Ngọt lắm, ngươi ăn đi.”
Thanh La ăn thử hai miếng, tấm tắc, “Ngon thật, ở đâu vậy?”
“Là Vương gia bảo Tuyên ca ca tặng cho Ngư Nhi tỷ tỷ, sau đó Ngư Nhi tỷ tỷ tặng cho Vương gia rồi Vương tặng cho ta.”
Nghe đứa nhỏ nói, hắn thông được hai chuyện. Thứ nhất, Ngư Nhi đối với Tam vương gia có ý tứ a, ánh mắt nàng không thể che dấu nổi điều ấy. Thứ hai, đúng là Triệu Tuyên tặng mình mứt hoa quả.
“Tiểu Ly Nhi, Ngư Nhi đâu?”
“Vương gia bảo Triệu Dật cữu cữu đã mang nàng đi, còn bảo sau này nàng cùng cữu cữu sẽ thường xuyên đến thăm ta.” Dứt lời, Lưu Ly lại cắm cúi tập viết.
Thanh La thương xót nhìn đứa nhỏ. Triệu Dật đem nàng đi thế này không chừng sẽ đưa nàng tới một địa phương khác cách xa đây, mai này muốn gặp lại e
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-mac-dao-hoa-phat-muc-len-canh-dao/114365/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.