Đây là một phiến đá rộng ước chừng nửa cái sân bóng rổ, mặt đá hết sức bằng phẳng, khắp nơi tuyết đọng dầy đặc, ở trung tâm có một vũng máu đen. Máu đen vẽ thành những vòng tròn theo cùng một quy tắc, tựa hồ là có người cố ý tạo nên. 
Lữ Minh Dương nhíu mày, cái địa phương này chẳng lẽ là ổ của lão quái bà bà kia? Khó trách dấu chân đến chỗ này lại đột ngột biến mất. 
Hắn liếc sang Trương đại sư bên cạnh, Trương đại sư khẽ cười lạnh, nhẹ nhàng cất bước đạp tuyết đi vòng quanh mỏm đá. 
Lữ Minh Dương liếm liếm môi, không nhịn được nói: “Đại sư, đừng để lão yêu bà đó chạy.” 
Trương đại sư cười nhạt nói: “Bà ta không thể thoát, ha ha, ngươi nhìn chỗ này đi... “ Lão vừa nói vừa chỉ về phía vũng máu đen ở trung tâm. 
Máu sớm đã ngưng kết thành băng, một màu đen tuyền bắn ra những tia sáng quỷ dị. Lữ Minh Dương khẽ cau mày nhìn thật kỹ, thì thấy trong vũng máu đen đó tựa hồ có thứ gì đó đặc biệt, hình như nó có màu vàng nhạt. 
Đó rõ ràng là một tấm bùa. Lữ Minh Dương không khỏi nhăn tít mi tâm, lão yêu bà này chẳng lẽ còn biết pháp thuật? Chuyện này cũng không phải là không có khả năng, nhìn cái cảnh bà ta dùng thủ ấn trấn áp Lưu Thúy Hoa, hoàn toàn chứng minh cho điểm này. 
“Hừ, xem ra ta không có đoán sai, quả nhiên như thế.” Trương đại sư hừ lạnh một tiếng nói. 
“Đại sư, vậy rốt cục là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-ma-dac-cong/2752557/quyen-4-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.