Virus cương thi, chẳng lẽ không chỉ biến con người trở thành xác sống biết đi, mà còn có ma lực khống chế những thôn dân này? 
Lữ Minh Dương nhíu mày thật chặc, nếu đúng là như vậy thì, giờ phút này những thôn dân quỷ dị này tuyệt đối rất có thể đã bị lão quái bà bà kia khống chế. 
Cũng tức là thời khắc này ở bên trong thôn trang “con người” còn sót lại, đoán chừng cũng chỉ có mình và Hàn Di thôi. Đúng lúc này lại bị bão tuyết phong toả đường núi, căn bản không thể liên lạc được với đội quân dưới chân núi… 
Chỉ mới suy nghĩ đến thôi, cũng đã khiến cho mồ lạnh bất chợt bò dọc sống lưng. 
“Làm sao bây giờ?” Lữ Minh Dương nhíu hai đầu mày nói, giơ cổ tay lên khẽ liếc qua trị số đồng hồ EMF, trị số không phải quá cao, xem ra điện thoại không phải là do ác linh quấy nhiễu làm cho mất sóng. 
“ Tháp thu phát tín hiệu điện thoại được lắp đặt ở trên đỉnh ngọn núi kia.” Hàn Di đưa tay chỉ một ngọn núi nhỏ ở đối diện nói,” Ở đó tín hiệu sẽ rất mạnh, rất có thể sẽ liên lạc được với chân núi.” 
Đỉnh núi kia thoạt nhìn cũng không cách thôn trang quá xa, nhưng đường núi không thể dùng mắt quan sát mà xác định chính xác khoảng cách được, nhìn lên hoặc nhìn xuống một chút, lộ trình tuyệt đối khác xa, hơn nữa hiện tại bão tuyết lấp núi, chỉ sợ quãng đường đến đỉnh núi này tuyệt đối không phải dễ dàng như lúc này nhìn thấy. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-ma-dac-cong/2752543/quyen-4-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.