Hàn Di chợt thấp thỏm trong lòng, Lữ Minh Dương gục bên dưới tảng đá, giống như một thi thể không có chút sinh khí nào, hoàn toàn bất động. 
Chẳng lẽ hắn đã... 
Hàn Di không khỏi bước chậm lại, nhưng “thi thể” Lữ Minh Dương bất chợt chuyển động. 
Nhưng hắn chỉ thoáng ngẩng nhẹ cái đầu lên, mắt nhìn Hàn Di, khẽ ra dấu im lặng. 
Trong lòng Hàn Di thoáng buông lỏng một chút, hắn vẫn chưa chết. Hắn bò rạp dưới đất chẳng lẽ vì muốn ẩn thân? Chẳng lẽ hắn đang giám sát thứ gì? 
Hàn Di nhẹ nhàng di chuyển cước bộ đến bên Lữ Minh Dương đang nằm phục sau tảng đá, đưa mắt nhìn theo hướng quan sát của Lữ Minh Dương, chỉ thấy phía trước chính là tảng đá lớn mà hắn đã dùng để đè lên người Lưu Thúy Hoa, mà phía sau tảng đá đó xa xa một khoảng cũng là vách núi, một bụi dây leo khô héo vắt vẻo trên đó, dọc theo vách núi đó chính là cái hẻm núi kia, nhìn hết tầm mắt... 
Thế nhưng lại không có gì cả a. 
Hàn Di nhíu mày thật chặc, cúi thấp người cẩn thận quan sát lại lần nữa, lần này rốt cục có phát hiện. Trên mặt tuyết ở nơi đó có một hàng dấu chân rất nông, bởi vì vấn đề thị giác, nên phải cúi thấp người mới có thể loáng thoáng nhìn ra. 
Đó là một hàng dấu chân nho nhỏ, chính là dấu chân của một đứa trẻ mà đêm hôm đó bọn họ đã nhìn thấy. 
Dấu chân kia từ chỗ tảng đá lớn đi thẳng ra ngoài, dọc theo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-ma-dac-cong/2752532/quyen-4-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.