Mùi thịt bò thơm phức đã bay qua khỏi vách tường, chui vào trong mũi Lữ Minh Dương. 
Nhưng thứ thị bò này rất có thể đã nhiễm độc, mặc dù thôn dân đã ăn không ít, tuy không có ai bỏ mạng, nhưng nhìn kỹ tình trạng thôn dân trong làng này, ai nấy đều có bộ dáng cổ quái, thật sự có ai dám đảm bảo thịt này không có vấn đề không? 
Lữ Minh Dương không khỏi lo lắng thay cho Hàn Di bên trong nhà, nghe khẩu khí của Ngưu Tam gia, tựa hồ muốn tận mắt nhìn thấy Hàn Di nếm thử mới bằng lòng buông tha. 
“ Đa tạ Tam gia, nhưng mà bây giờ tôi không đói, hay là cứ để ở đây trước...” Thanh âm dễ nghe của Hàn Di truyền tới. 
Nhưng cô còn chưa dứt lời, Ngưu Tam gia đã tiếp lời nói:” Ai da, nếm thử một chút cũng được mà, thật là, thịt này ăn rất ngon đấy.” 
Đám người cùng tới với Ngưu Tam gia cũng đứng ngoài sân rối rít phụ họa, có người khen thịt bò ăn ngon, có người mời mọc Hàn Di mau nếm thử một miếng... 
Lữ Minh Dương không khỏi nhíu mày thật chặc, lời nói của Ngưu Tam gia và những người này đã làm cho hắn vô cùng nghi ngờ. 
Kể từ lúc tiến vào thôn này, phản ứng của bọn họ đối với hai người phải nói là vô cùng lãnh đạm, kể cả lúc vừa rồi khi phát hiện thi thể con bò, cả thôn vẫn không hề có chút ý tứ nào muốn chia sẻ với hai “ngoại nhân” này, nhưng hiện tại cả đám thôn dân lại tự 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-ma-dac-cong/2752529/quyen-4-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.