Chương trước
Chương sau
Cả thôn trang đã hoàn toàn thức tỉnh, tất cả thôn dân đều vì tang sự của Ngưu Nhị Xuyên mà tất bật công việc.

Nhìn ai nấy đều bận rộn chạy tới chạy lui, đám con nít cũng vui vẻ chạy loạn khắp nơi, Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng, thế này dường như không giống như có tang sự, mà giống như là ăn mừng năm mới vậy.

Hai người trở về bên trong căn nhà nhỏ kia, đốt lại đống lửa, vừa nhìn những bông hoa tuyết nhỏ bên ngoài, vừa âm thầm lo lắng.

Lúc mới đầu nơi này chẳng qua chỉ có gia súc bị sát hại, tình huống cũng không tính là quá nghiêm trọng, nhưng giờ đã có người mất mạng, hơn nữa thi thể Lưu Thúy Hoa cũng biến mất tăm, ai biết được lúc nào lại có thêm người chết đây? Hơi thở của tử thần đã bao phủ cả thôn trang.

“ Nơi mà Lưu Thúy Hoa có khả năng ẩn nấp nhất là nơi nào?” Lữ Minh Dương cau mày nhìn tấm bản đồ Vọng Thủy thôn ở trước mặt, đây là bản đồ do nhóm người Lưu đội trưởng tự vẽ lấy.

“ Cương thi thì sẽ núp ở mộ phần.” Hàn Di cau mày nói, “Nhưng tình hình của Lưu Thúy Hoa sợ rằng không giống. Nếu đúng là ác linh nhập xác biến thành cương thi, thì ngoài nơi ẩn nấp có khả năng cao nhất là mộ phần ra, thì còn có địa phương mà cô ta quen thuộc nhất nữa.”

“ Cô ta sẽ không trốn ở nhà của Ngưu Nhị Xuyên đâu.” Lữ Minh Dương cau mày trầm tư nói, “Cô nói xem có khi nào cô ta trốn về nhà mẹ không?”

Lưu Thúy Hoa và Ngưu Nhị Xuyên kết hôn mới hơn hai năm, đối với cô ta mà nói, địa phương quen thuộc nhất e rằng chính là nhà mẹ đẻ của mình mới đúng.

Hàn Di nhẹ thở dài một tiếng, nói:” Hiện tại sợ nhất chính là cái kết quả này, nếu như cô ta thật sự trở về nhà mẹ, như vậy vấn đề sẽ nghiêm trọng hơn nhiều.”

Đối với đặc công bắt ma mà nói, khó khăn nhất chính là khống chế phạm vi truyền thuyết linh dị. Một khi tin đồn lan rộng, vậy thì rất khó che dấu.

Hàn Di lấy từ trong ba lô trên lưng ra một chiếc điện thoại, gọi cho Lưu đội trưởng, yêu cầu bọn họ tra giúp một số thông tin về gia đình Lưu Thúy Hoa, sau đó phái người đi tới đó giám thị một cái, xem có phát sinh tình huống gì không.

“ Hiện tại hai chúng ta phải làm gì?” Lữ Minh Dương nói.

Hàn Di cầm lấy bản đồ trong tay Lữ Minh Dương, chỉ vào nói:” Ngươi xem, địa hình của Vọng Thủy thôn, phía đông là bãi tha ma, phía đông bãi tha ma lại là một sườn núi dốc đứng, theo thế tuyết bây giờ, nhất định là không có cách nào đi được, phía tây là thác nước và hẽm núi, còn ở thôn sau lại là một vách núi, thôn trước là con đường duy nhất có thể xuống núi. Nếu cương thi không có xuống núi, thì cũng chỉ có thể ở đâu đó trong phạm vi này. Nói cách khác cô ta không ẩn nấp ở trong nhà thôn dân, thì cũng chỉ còn một chỗ có thể ẩn thân.”

“ Bãi tha ma.” Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng, mới vừa rồi chuẩn bị đi bãi tha ma điều tra, nhưng không ngờ vừa tới nơi đó lại đụng phải bọn người Ngưu Tam gia, xem ra lại phải đến đó thêm một chuyến rồi.

Trong thôn vẫn truyền tới những tiếng ồn ào huyên náo, nhưng không nghe thấy tiếng khóc nào, nhìn thế nào cũng không giống đang làm tang sự. Nhưng bất kể nói thế nào, hiện tại cả thôn đúng là đang bận rộn làm việc, hiện tại đúng là cơ hội tốt để đi thăm dò một chuyến.

Hai người mới bước ra khỏi phòng, lập tức nghe được một loạt tiếng bước chân ở trong con hẻm nhỏ trước nhà truyền tới, xuyên qua cánh cửa lớn trước sân đã mở rộng, thì thấy mấy thôn dân đang dùng cây gậy dài để vác xác con bò đi ngang qua trước cửa....

“ Xác bò có thể có độc.” Hàn Di không khỏi nhíu chân mày lại, nói:” Lúc nãy hình như là bọn họ chuẩn bị xả thịt...”

Lữ Minh Dương thở dài một tiếng nói:” Nhìn chuyên nghiệp thế này e là bọn họ cũng không phải là lần đầu tiên làm loại chuyện này đâu. Bất quá bây giờ bọn họ vẫn chưa có trúng độc, tựa hồ là tôi đoán sai rồi, ha ha.”

“ Tốt nhất là ngươi đoán sai.” Hàn Di cau mày nói một câu, xoay người bước ra khỏi cửa lớn, hướng về bãi tha ma ở phía đông thôn mà đi.

Bãi tha ma vẫn bị một lớp tuyết dầy bao phủ, ngoại trừ ở rìa bãi tha ma nơi có xác con bò thì hơi lộn xộn, còn những nơi khác thì vẫn hoàn toàn sạch sẻ.

“ Mộ phần nào là của Lưu Thúy Hoa?” Lữ Minh Dương hỏi.

“ Ngôi mộ ở trên cao nhất.” Hàn Di chỉ vào trong bãi tha ma phủ đầy tuyết trắng nói.

“ Tôi quật mộ hả?” Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng, ban ngày ban mặt đi đào mộ người ta, nói thế nào thì trong lòng mình cũng không thoải mái lắm. Mặc dù lần trước trời chưa tối cũng bị Hàn Di kéo đi đào mộ, nhưng dù gì lúc đó cũng là hoàng hôn a.

“ Không lẽ muốn ta làm?” Hàn Di cười cười liếc Lữ Minh Dương.

Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng, loại công việc này để mỹ nữ đi làm thật không thỏa đáng. Hắn bước nhẹ tới trước, dùng chân đá mấy cái ở bên trên ngôi mộ, hất văng tuyết đọng ra ngoài.

Lớp tuyết đọng bên trên mộ phần của Lưu Thúy Hoa không phải quá dầy, chỉ đá nhẹ mấy cái là tuyết bị đá văng hết, chắc là đêm qua sau khi Ngưu Nhị Xuyên đào mộ lên, mặc dù tuyết lại lấp đi mộ phần, nhưng tuyết không thể đọng dầy như những nơi khác được.

Bên dưới lớp tuyết chính là phần đất bùn xốp mềm, đây là một ngôi mộ mới đắp, lớp bùn đất tự nhiên là còn xốp mềm, nhưng bùn đất chỗ này lại mềm quá đáng, hơn nữa bề mặt cũng không bằng phẳng, điều này hiển nhiên là kết quả của việc Ngưu Nhị Xuyên đào bới hôm qua, còn có một khả năng, đó chính là Lưu Thúy Hoa một lần nữa lại chui vào bên trong mộ phần, tự nhiên lớp đất bên ngoài không thể nào bằng phẳng được như lúc ban đầu.

Lữ Minh Dương quay đầu nhìn Hàn Di một cái, Hàn Di thì đang ung dung nhàn nhã khoanh tay, cười cười nhìn lại mình, Lữ Minh Dương không khỏi lại thầm cười khổ, xem ra thật sự muốn mình động thủ rồi.

Hắn lấy từ trong người ra một cây chủy thủ, khom người xuống bắt đầu đào.

Con dao găm sắt bén đối phó với lớp đất xốp mềm này, tự nhiên là không có phiền phức gì, trong chốc lát Lữ Minh Dương đã đào ra một cái lỗ to ngay vị trí ngôi mộ, sau đó thì những thứ đào lên từ dưới mộ bắt đầu phức tạp, không chỉ có bùn đất cát đá, mà còn có nhữ mảnh gỗ vụn quan tài lộn xộn trong đó.

Hàn Di đã cầm tiểu nỏ trên tay, Lữ Minh Dương cũng giảm bớt tốc độ đào bới, bên dưới ngôi mộ đã bắt đầu xuất hiện những mảnh gỗ lớn của quan tài thậm chí còn lẫn lộn một vài thứ y phục được chôn theo.

Ngôi mộ đã được đào bằng phẳng, đã có thể loáng thoáng nhìn thấy chiếc quan tài gỗ bể tan tành ở bên dưới, nhưng trong quan tài lại không có thi thể.

Lữ Minh Dương nặng nhọc thở ra, ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Di. Hàn Di cũng khẽ nhíu mày, sau đó thản nhiên nói:” Tốt rồi, lấp nó lại đi.”

Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng, chuyện này mình đã đoán trước mà.

Bất quá đào mộ thì dễ, lấp lại thì có chút phiền toái, dù sao chủy thủ không giống với xẻng. Lữ Minh Dương nhặt dưới đất lên một tấm gỗ quan tài tương đối to bản, bắt đầu xúc từng chút đất ở xung quanh lấp đầy ngôi mộ. Đến khi mệt tới đầu đầy mồ hôi, mới một lần nữa nhìn thấy mộ phần nhô lên.

Lúc này thì vấn đề phiền toái nhất cũng đã xuất hiện. Chung quanh đều là tuyết trắng xóa, một cái mộ phần mới tinh đứng sừng sững ở chỗ này tuyệt đối là vô cùng bắt mắt. Nhưng may mà tuyết vẫn còn đang rơi, chỉ cần lấy một ít tuyết ở xung quanh phủ lên đó, sau đó đợi đến khi có thêm một tầng tuyết mới, đại khái cũng không thể phân biệt được rồi.

Lữ Minh Dương bắt đầu gom tuyết ở xung quanh, nhẹ nhàng rải lên nấm mộ, trong chốc lát cả mộ phần căn bản đã bị tuyết bao phủ, ngay vào lúc này, Lữ Minh Dương chợt cảm thấy tấm gỗ mình dùng để xúc tuyết chợt chạm mạnh vào một vật thể.

Chẳng lẽ là nhánh cây hay khối đá? Lữ Minh Dương cũng không để ý, lại xúc mạnh ở chỗ đó một cái, nhưng miếng gỗ quét qua, trên mặt tuyết chợt có thêm một miếng vải màu xanh đậm.

Là bố. Một mảnh vải bố màu xanh đậm.

Lữ Minh Dương nhất thời cảnh giác, hắn nháy mắt ra dấu với Hàn Di, bản thân cũng thủ dao găm trên tay, sau đó dùng tay trái cầm lấy tấm gỗ, một lần nữa quét qua lớp tuyết trên mặt đất.

Quả nhiên là thân thể của một con người, cụ thể hơn đó chính là thi thể của Lưu Thúy Hoa. Trên người cô ta đang mặc chính là một bộ thọ y màu xanh đậm.

Lưu Thúy Hoa cũng không có phản ứng gì, vẫn nằm ngay đơ bất động trên mặt đất, tựa như không khác gì một cổ thi thể bình thường. Lữ Minh Dương khẽ cau mày, lại dùng tấm gỗ chạm vào đầu Lưu Thúy Hoa.

Sắc mặt cô ta vẫn trắng bệch, gương mặt vô hồn, nhưng khóe miệng của cô ta lại có một vệt màu đỏ nhàn nhạt.

Đó là vết máu! Chỉ sợ đó chính là máu của chồng cô ta Ngưu Nhị Xuyên.

Lữ Minh Dương khẽ nhíu mày, cô ta sao lại nằm ở đây? Nếu như cô ta thật sự là trá thi, hoặc là bị ác linh phụ thể, thì đúng ra phải đại khai sát giới, khiến cho toàn bộ thôn dân gặp họa mới có thể gọi là xong chuyện. Nếu như nói cô ta đang chuẩn bị trở về mộ phần để ẩn thân, vậy thì cũng tuyệt đối không nên “chết” một lần nữa ở bên cạnh mộ phần của mình chứ.

Chẳng lẽ cô ta chẳng qua là biến thành “hành thi” như những gì Hàn Di từng mô tả, hiện tại tinh khí đã hao hết, chết thêm lần nữa?

Lữ Minh Dương nhíu mày thật chặt, đảo mắt nhìn Hàn Di một cái.

Hàn Di khẽ cau mày, dựa vào cảm ứng của bản thân cô, Lưu Thúy Hoa trước mắt chỉ là một cổ thi thể bình thường mà thôi, nếu như cô ta thật sự là một cổ thi thể bình thường, như vậy tối hôm qua rõ ràng cô ta đang ở trong nhà Ngưu Nhị Xuyên, làm sao chạy được đến nơi này, vết máu trên miệng cô ta thì phải giải thích thế nào? Cô nhìn Lữ Minh Dương nói:” Kiểm tra xem trong cơ thể cô ta còn hồn phách không.”

Lữ Minh Dương ném tấm gỗ xuống đất, đưa tay vào trong ngực lấy ra một cái bóp đựng ngân châm, rút ra năm cây ngân châm, sau đó hít một hơi, tiến gần về phía thi thể Lưu Thúy Hoa, ngồi xổm người xuống, giơ ngân châm lên chuẩn bị đâm xuống cổ họng.

Ngân châm dài mảnh cực kỳ mềm mại, đầu châm nhọn hoắc đâm xuống lớp da Lưu Thúy Hoa, nhưng lại không thể xuyên vào, theo lực châm của Lữ Minh Dương, ngân châm bắt đầu cong lên, uốn thành một hình vòng cung.

Thi thể đã quá cứng, hơn nữa khí trời giá rét, ngân châm không thể đâm xuyên qua da cô ta.

Lữ Minh Dương quay đầu nhìn Hàn Di một cái, không khỏi nhíu thật chặt chân mày. Dùng phương pháp ngân châm đâm huyệt e là không được, nếu muốn kiểm tra trong cơ thể cô ta có còn hồn phách hay không xem ra đành phải dùng những phương pháp khác rồi.

Lữ Minh Dương thở dài, đứng lên, xoay người hướng về phía Hàn Di thở dài nói: “ Xem ra chỉ có cô mới có thể kiểm tra.”

Lời của hắn vừa dứt, Hàn Di chợt nâng cánh tay lên, bóp mạnh cò, một mũi nỏ tiễn nhắm thẳng thân thể Lữ Minh Dương bay vọt đi.

Lữ Minh Dương nhất thời hiểu ý, nhanh nhẹn lắc người né tránh, quay đầu nhìn lại, thì thấy mũi nỏ tiễn của Hàn Di đã cắm ngay ngực Lưu Thúy Hoa. Còn Lưu Thúy Hoa vốn đang nằm cứng ngắc chợt bật người từ dưới đất nhảy lên.

Nỏ tiễn cắm ngay giữa ngực cô ta, rung rung lắc lắc hai cái, bịch một tiếng rơi xuống mặt tuyết dầy trên đất. Xem ra mũi nỏ tiễn vừa rồi căn bản cũng không có xuyên qua thân thể cô ta, mà chỉ là xuyên qua lớp thọ y dầy cộm, dính ở trên y phục mà thôi.

Đôi mắt Lưu Thúy Hoa đã mở ra, hai con ngươi cực nhỏ nằm trong hai hốc mắt hoàn toàn tối đen, hoặc thể nói đó là một đôi mắt chỉ có tròng đen, căn bản không có một chút tròng trắng. Đôi mắt quỷ dị của cô ta, từ từ lướt qua gương mặt đang hoảng sợ của Lữ Minh Dương và Hàn Di...

------------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.