Đây là một hàng dấu chân nhỏ, giống như là dấu chân của một đứa nhỏ. 
Dấu chân rất cạn, cộng thêm bão tuyết vẫn chưa ngừng, nên không ít dấu chân đã bị lấp đi, chỉ có thể loáng thoáng nhận ra những dấu chân này đi về hướng mảnh đất trống ở phía trước. 
Lữ Minh Dương nhíu mày thật chặc, cùng với Hàn Di lần theo dấu chân đi về mảnh đất trống ở giữa thôn. 
Giữa đêm khuya bão tuyết mù trời, trong thôn lại xuất hiện một hàng dấu chân nhỏ, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Hơn nữa theo thời gian mà tính, thì loạt dấu chân này ắt là xuất hiện chưa lâu, mới vừa rồi lúc hai người mình đi qua con đường này, còn chưa xuất hiện dấu chân này. 
Nhớ tới lúc nãy lần theo dấu chân thì phát hiện Ngưu Nhị Xuyên đào xác thê tử đã chết của mình lên, lén lút cõng về nhà, không biết lần này thì là ai, và sẽ phát hiện chuyện quỷ dị gì nữa đây? 
Hai người cẩn thận phân biệt những dấu chân gần như đã bị tuyết lấp kín, theo nó từ từ hướng về phía mảnh đất trống ở giữa thôn, nhưng dấu chân đến mảnh đất trống thì lại biến mất không còn chút dấu vết, giống như chủ nhân của dấu chân này đột nhiên tan biến ngay tại đây vậy. 
Lữ Minh Dương khẽ thở dài một tiếng, bão tuyết mặc dù khiến người ta dễ dàng lưu lại dấu vết, nhưng đồng thời nó cũng có thể nhẹ nhàng xóa đi sạch sẽ toàn bộ dấu vết. 
Hai người bất đắc dĩ liếc nhau một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-ma-dac-cong/2752522/quyen-4-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.