Yên tĩnh. 
Sự yên tĩnh giữa nơi đồng hoang nếu so với trong mật thất thì càng làm cho người ta cảm thấy khủng bố hơn, huống chi đây lại là bãi tha ma? 
Trời đã tối hẳn, hiện tại là cuối tháng âm lịch, bầu trời không trăng, đến sao cũng không có một ngôi, tuy không đến nổi giơ tay không thấy năm ngón, nhưng tầm nhìn cũng không vượt quá ba thước. Bóng đêm vô tận trùm lấy bãi tha ma, cộng thêm sự tĩnh mịch khôn cùng, làm cho người ta cảm thấy một áp lực thật lớn, làm cho sâu thẳm trong nội tâm người ta sinh ra một cảm giác sợ hãi vô hình. 
Một cơn gió núi nhẹ lướt qua, mang theo một chút hơi lạnh, lay động mái tóc Hàn Di, cô di chuyển đèn pin, rọi về phía huyệt mộ. 
Lữ Minh Dương đang đứng bên trong mộ huyệt, thanh đại đồng kiếm vẫn nắm trong tay nhưng lại đang bất động. 
Hàn Di khẽ nhíu chân mày, đang chuẩn bị mở miệng, Lữ Minh Dương lại quay đầu về phía cô đặt tay lên môi ra dấu im lặng, Hàn Di máy động, dùng đèn pin chiếu vào bên trong huyệt mộ. 
Bùn đất bên trong huyệt mộ đã bị Lữ Minh Dương xúc ra hơn phân nửa, một góc trong đó đã lộ ra quan tài gỗ. Đây là một cỗ quan tài gỗ sơn đỏ, phản chiếu ánh đèn pin phát ra hào quang quỷ dị. 
Quan tài gỗ thực không có gì bất thường, Hàn Di đang chuẩn bị thở phào một hơi, lại đột nhiên cảm giác được quan tài gỗ tựa hồ rung lên một chút. 
Trái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-ma-dac-cong/2752480/quyen-3-chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.