Lữ Minh Dương trong lòng thầm kêu một tiếng: không hay. Đại Quân đã giống như một mũi tên phóng tới, hai tay duỗi dài ra, mục tiêu chính là cái cổ của mình.
Không còn thời gian do dự, Lữ Minh Dương siết thật mạnh cò súng, một cổ huyết tương chuẩn xác bắn trúng mặt Đại Quân. Đại Quân nhất thời phát ra một tiếng tru khủng bố, thân hình vậy mà không ngừng lại, trực chỉ hướng Lữ Minh Dương vọt tới.
Lữ Minh Dương nhanh chóng hụp đầu, cúi người xuống, Đại Quân vồ hụt một cái, thật mạnh va vào cây cột bên cạnh, cả cái đầu cơ hồ đâm hết vào cây cột.
“ Xảy ra chuyện gì vậy!” Chu Đình hét toáng lên.
“ Mau tránh ra!” Lữ Minh Dương hét lớn một tiếng, lại bắn một phát lên cây cột, tiếp theo lại là một tiếng thét thê thảm vang lên quanh quẩn trong miếu.
Sợ hãi đã đánh vỡ ý chí tự vệ của Chu Đình, cô bắt đầu không nhịn được đã khóc lớn lên. Kim lão thái ánh mắt trấn định nhìn Lữ Minh Dương cùng Đại Quân chiến đấu, bà nhẹ nhàng vịn lấy đầu vai Chu Đình, đem cô ta kéo lùi về phía chiếc giường của mình.
Lữ Minh Dương ánh mắt vẫn vững vàng bình tĩnh, hắn trong lòng hiểu rõ Đại Quân trước mặt đã không còn là anh chàng quay phim đài truyền hình kiêm tài xế trước đây nữa, mà đã là một ác linh có chấp niệm quá sâu, qua nhiều năm huấn luyện cùng với công tác đặc thù trong hai năm nay, sớm đã tôi luyện cho hắn một ý chí chiến đấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-ma-dac-cong/2752370/quyen-2-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.