Lữ Minh Dương ôm Chu Đình chậm rãi đến gần thôn nam tiểu miếu.
Đây là nơi có phòng ốc gần con đê nhất, hơn nữa Lữ Minh Dương cũng không hy vọng đem Chu Đình đang hôn mê quay trở vào thôn, như vậy sẽ tránh được những phiền toái không cần thiết.
Không ai quấy rầy, có một ngọn đèn đủ sáng để nhìn thấy huyệt vị, tòa miếu nhỏ này hoàn toàn có thể đáp ứng hai yêu cầu này của mình.
Nhưng Lữ Minh Dương không nghĩ đến chính là bên trong thôn nam tiểu miếu trừ Kim lão thái đang hôn mê, lại còn có người khác.
Nói đúng ra là ngoài con người, lại còn có quỷ.
Hơn nữa không chỉ có một con quỷ, mà là một đám, không là một bầy.
Lữ Minh Dương đến gần tiểu miếu, lại đột nhiên phát hiện ngôi miếu trước mặt có một bầy dê, ước chừng có hơn hai mươi con dê lẳng lặng đứng ở trước cửa miếu, một chút cũng không động, cũng không thấy một con nào phát ra nửa điểm tiếng kêu.
Lữ Minh Dương trong lòng nghi hoặc, chậm lại cước bộ, nhẹ nhàng tiến vào cửa miếu đang mở, nhất thời trong lòng cả kinh, bên trong miếu có hơn hai mươi đứa bé lớn nhỏ không đồng nhất đang hi hi ha ha nhốn nháo đứng đó – nói cho đúng thì phải gọi là tiểu quỷ! Bởi vì từ lúc bước chân qua khỏi cánh cửa miếu kia ngoài cảm thấy cả kinh ra còn truyền đến một trận hàn ý thấu xương, giống như đang ở lúc chính ngọ mùa hè, đột nhiên lại bước chân vào kho đông lạnh.
Chính mình cho tới bây giờ còn không có gặp qua thật nhiều quỷ khí như vậy.
Mấy tiểu quỷ này tất cả đều cùng giương mắt ngơ ngác đứng nhìn chiếc giường ở phía đông miếu, mà nằm trên giường dĩ nhiên là Kim lão thái đang hôn mê, ngoài ra còn có vị thần bí Ngô tam thúc kia ngồi ở đầu giường.
Lữ Minh Dương vội vàng dừng bước không tiến vào bên trong miếu nữa, nhưng đám tiểu quỷ này tựa hồ đã cảm thấy được có người đi vào, tất cả đều xoạt xoạt quay đầu nhìn ra phía cửa miếu, gắt gao giương mắt nhìn Lữ Minh Dương.
Lữ Minh Dương đã toát đầy mồ hôi trên trán, chính mình cho tới bây giờ còn chưa một lần đối mặt qua nhiều ác linh như vậy, bằng trạng thái lúc này của mình, đã hai ngày không có ngủ qua chút nào, hơn nữa vừa rồi còn thụ thương nghiêm trọng, hơn nữa trong lòng còn đang ôm một Chu Đình hôn mê, đừng nói là hơn hai mươi con ác linh, chỉ sợ là một hai con thôi cũng đủ đối phó với mình rồi.
“ Là cậu hả, vào trong đi.” Một thanh âm già nua vang lên, là tiếng nói chuyện của Ngô tam thúc.
Lữ Minh Dương trong lòng thấp thỏm suy nghĩ, Ngô tam thúc cùng mấy con tiểu quỷ này đến tột cùng là có quan hệ gì, ông ta kêu chính mình đi vào đến tột cùng là có mục đích gì?
Nhưng Ngô tam thúc lại mở miệng nói:” Đừng có choáng đường. Mau vào đi.”
Đám tiểu quỷ chậm rãi tránh ra một con đường, Lữ Minh Dương nhất thời hiểu được lời của Ngô tam thúc “Đừng có choáng đường” đúng là nói với đám tiểu quỷ này. Hắn tâm tư trầm xuống, nhấc chân tiến vào miếu.
Hiện tại đối với hắn mà nói, chạy cũng không phải là biện pháp, không nói đến chính mình trong lòng còn đang ôm Chu Đình, chính là dù mình đang ở trạng thái tốt nhất, muốn từ trong tay hơn hai mươi con ác linh mà đào thoát cũng không phải là một sự tình dễ dàng gì. Một khi đã như vậy, còn không bằng ngoan ngoãn đi vào, xem bên trong hồ lô của ông ta đến tột cùng là bán thuốc gì.
Đám tiểu quỷ này đều là ánh mắt âm trầm mà ngây ngốc nhìn Lữ Minh Dương từng bước từng bước chậm rãi tiến vào bên trong miếu, từng bước từng bước hướng về phía Ngô tam thúc đi đến.
Lữ Minh Dương trong lòng lại càng khẩn trương, ánh mắt mấy đứa nhỏ này giống như những thanh kiếm sắc bén, hắn cảm giác toàn thân da mình như bị những thanh kiếm sắc bén này nhẹ nhàng cắt vào, tuy không có xuất ra tí huyết nào, nhưng cảm giác đau đớn buốt lạnh này cũng trùng kích lên đại não.
Lữ Minh Dương ở khoảng cách ba bước trước mặt Ngô tam thúc mà chậm rãi đứng lại, hắn làm ra vẻ thản nhiên nhìn Ngô tam thúc, nhưng lại khó nén trong lòng cảm giác lạnh lẽo truyền dọc sống lưng.
Ngô tam thúc vẫn giữ thần sắc tang thương, nhàn nhạt thở dài một tiếng, giống như lầm bầm nói:” Mấy người thành phố các cậu như thế nào lại không chịu nghe lời vậy? Chỉ toàn là đi gây rắc rối...”
Ông ta vừa nói, vừa chậm rãi đứng lên, lại khom lưng từ dưới giường lấy ra một chiếc chiếu cỏ, nhẹ nhàng trải lên mặt đất.
Lữ Minh Dương chần chờ, nhưng vẫn là đem Chu Đình đặt lên trên chiếu cỏ. Ngô tam thúc lại xoay người đi đến thần tượng Chung Quỳ đem đến hai cây nến, đặt ở cái bàn nhỏ đầu giường Kim lão thái.
Nhất thời chỗ này sáng lên rất nhiều, Lữ Minh Dương giương mắt nhìn Ngô tam thúc, nhưng ngoài những nếp nhăn già nua trên mặt ông ta, cũng không có thần sắc hung ác gì, ngược lại là một loại thần sắc từ bi như đức phật.
Ngô tam thúc liếc mắt nhìn Chu Đình nằm trên chiếu cỏ, không nói gì chỉ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, xoay người hướng tới cửa miếu đi ra, vừa đi vừa nói một tiếng:” Đi thôi, tất cả đi thôi.”
Lữ Minh Dương nhìn Ngô tam thúc đi ra cửa miếu, mà đám tiểu quỷ này cũng thu hồi ánh mắt quái dị trên người mình, sau đó tất cả đều theo Ngô tam thúc hướng bên ngoài miếu đi ra.
Bên ngoài miếu truyền đến thanh âm Ngô tam thúc thét gọi bầy dê, đuổi bầy dê dần dần đi xa.
Lữ Minh Dương thở phào một hơi, nếu nói vừa rồi ở trên đê chạm trán Hồng y nữ quỷ kia là một hồi chiến đấu gian hiểm, thì đối đầu với bầy tiểu quỷ này tuyệt đối càng là một loại thách thức cao hơn rất nhiều.
Hắn nằm mơ cũng chưa từng nghĩ qua lại có lúc mình gặp được nhiều ác linh kinh khủng như vậy. Nếu không đoán sai, mấy tên tiểu quỷ này chắc hẳn là mấy đứa nhỏ chết vì “Động kinh”, nhưng hắn thật sự không rõ mấy đứa nhỏ đã chết này như thế nào có thể biến thành quỷ.
Phải biết rằng người bình thường sau khi chết đi, linh hồn tồn tại trong thời gian rất ngắn, ngắn chỉ vài phút hoặc là mấy giờ mà thôi, có thể ba hay năm tháng còn tồn tại đã là thập phần hiếm thấy, nhưng trong mấy đứa nhỏ còn tiếp tục tồn tại này, đứa lâu nhất chỉ sợ có tới mười mấy năm.
Nhưng càng làm cho người ta khó có thể chấp nhận chính là, mấy tên tiểu quỷ này lại tựa hồ có thể nghe được lời nói của Ngô tam thúc, tựa hồ Ngô tam thúc giống như người nuôi dưỡng quỷ trong truyền thuyết, chăn một bầy dê, thân dê nhưng bên trong lại là hồn phách của mấy đứa nhỏ, mỗi ngày trời chưa sáng liền đuổi bầy dê ra khỏi thôn trang, thả dê lên núi, cho đến đêm khuya yên tĩnh, mới đuổi dê trở về, thả hồn phách mấy đứa nhỏ ra, cho tụi nó du ngoạn và nghỉ ngơi.
Càng nghĩ đến Ngô tam thúc càng làm cho người ta cảm thấy thần bí mà quỷ dị, thậm chí là khủng bố. Lữ Minh Dương thu lại tinh thần, ít nhất trước mắt Ngô tam thúc xem ra đối với mình thực không có địch ý, cho nên hắn quyết định không tiếp tục nghĩ nữa, trước mắt quan trọng nhất là phải nhanh tay châm cứu cho Chu Đình.
Hắn lấy ra ngân châm châm cứu, chậm rãi hít vào một hơi, nhìn nhìn Chu Đình khép chặt hai mắt nằm dưới đất, lông mi dài và dày, hai gò má khẽ phiếm hồng, làn da lại mỏng manh tựa hồ chỉ cần bị thổi mạnh một cái là rách ra, không thể không thừa nhận Chu Đình cũng có thể gọi là một mỹ nữ, nếu để cô ấy trang điểm một chút, lại thay bộ quần jean áo phông đơn giản này thành một bộ váy xinh đẹp hay cái gì đó tương tự, thì chiếm lấy trái tim đám nam nhân tuyệt đối không thành vấn đề.
Lữ Minh Dương bất đắc dĩ thở dài, có chút tình nguyện lại có chút không tình nguyện chậm rãi ngồi xuống, chuyện hắn hiện tại muốn làm tuyệt đối là sự tình cơ hồ tất cả nam nhân đều mơ tưởng, nhưng mục đích của hắn lại cũng không giống với mục đích mà hầu hết nam nhân thường hy vọng.
Hắn chậm rãi cởi bỏ nút áo của Chu Đình, nhìn tiểu phúc phẳng lì, song phong cao vút của cô ấy, lại nhìn lại cây ngân châm thật dài trong tay, hắn cảm giác chính mình thật sự có chút không thể xuống tay.
(***máu mũi xịt tùm lum làm sao mà xuống tay đây....haìz...*** ) ------------------------------------------------------------------------------------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]