Sự việc đã được thông báo cho đài truyền hình và người nhà Đại Quân, nhưng bọn họ nhanh nhất cũng phải đến buổi trưa mới có thể chạy đến Tam Hà thôn. Vì thế Vưu Tiểu Dũng liền đề nghị đem di thể của Đại Quân để trong miếu nhỏ ở đầu thôn nam. 
Nhưng lời đồn về chuyện nguyền rủa phát bệnh động kinh đã ăn mòn đại não của đám thôn dân, ai cũng không muốn đụng đến di thể Đại Quân, bất đắc dĩ Vưu Tiểu Dũng đành tìm hai đoạn côn gỗ làm thành một cái băng ca đơn giản, cùng Lữ Minh Dương nâng thi thể Đại Quân lên đưa đi. 
Cái miếu nhỏ đầu thôn nam chính là đối diện với đập nước, là một ngôi miếu có ba gian nhà ngói, Lữ Minh Dương ngày hôm qua đã từ xa nhìn thấy, hôm nay là lần đầu tiên tiến vào bên trong miếu. 
Đến gần mới thấy ngôi miếu này nếu so với nhìn từ xa thì nó phải to lớn hơn rất nhiều, ba gian phòng lớn cũng không có vách ngăn, trong miếu có vẻ hơi trống trải chỉ thờ cúng một pho tượng thần, là một vị thần mặt đen râu quai nón sắc nhọn một tay chống đầu gối, một tay bắt một con tiểu quỷ đưa vào trong miệng đang mở to như chậu máu – chính là thần ăn quỷ Chung Quỳ. 
Cái miếu này tựa hồ có điểm cổ quái, Lữ Minh Dương trong lòng thầm nghĩ. Nhưng càng cổ quái hơn chính là bên trong miếu ở góc phía tây ngay chính giữa có đặt hai cái băng ghế dài phủ cỏ lau ghép lại thành một cái linh sàng. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-ma-dac-cong/2752344/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.