Trương giáo sư trong nhiều năm qua đã tập thành một thói quen, mặc kệ xuân hạ thu đông, mỗi buổi trưa sau khi ăn cơm xong đều phải ngủ trưa một lát. Hôm nay tìm ra được câu trả lời cho vấn đề hóc búa đã làm khốn khổ thôn dân mười mấy năm qua, ông ấy đã sớm hoan hỉ đi tìm Chu công của mình rồi. ( vui vẻ chìm vào giấc mộng rùi đấy )
Lữ Minh Dương thì lại chẳng có chút nào buồn ngủ, ngồi một mình trên cối xay lúa trước ủy ban thôn, cẩn thận nhớ lại tất cả manh mối đã thu lượm được, đặc biệt là buổi trưa hôm nay ngay trước lúc cứu đứa nhỏ thì trị số của thiết bị EMF quá kỳ lạ. Không thể nghi ngờ, trong thôn này tuyệt đối có một ác linh cường đại, nhưng ác linh này đến tột cùng là ai đây? Là người chết đầu tiên tiểu Hồng, hay là lão nhân thần bí Ngô tam thúc kia?
“ Bác sĩ tiểu Lữ”. Một âm thanh trong trẻo khiến Lữ Minh Dương đang trong trạng thái trầm tư bị kéo trở về. Hắn quay đầu lại, phát hiện Chu Đình trong trang phục bụi phủi và Đại Quân một tay cầm máy DV một tay cầm máy tính xách tay cùng nhau đi tới.
“ Không nghỉ trưa à?” Chu Đình cười lanh lảnh nói.
“À, tôi không có thói quen ngủ trưa.” Lữ Minh Dương cười nhạt nói.
“ Buổi trưa hôm nay may mắn là có anh đó, không nghĩ tới anh trẻ vậy mà lại biết châm cứu nha.” Chu Đình vui vẻ nói.
“ Ừhm, giữa trưa thế này mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-ma-dac-cong/2752337/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.