"Trần Phục sư huynh! Anh hãy suy nghĩ hậu quả trước khi làm a!"
Mười một người còn lại đi theo Trần Phú, nhìn thấy hai người thực lực cao nhất đứng ra ngăn cản, cũng là không chịu lép vế, đều là đứng ra bảo vệ Trần Phú rất là gắt gao, một bộ muốn hy sinh để chứng minh lòng trung thành của mình một dạng.
Kiến nhiều cắn chết voi, đám người mình cũng không tin, với mười ba đại cao thủ, trong đó có ba vị Yêu Giả lục trọng bên trong, lại không làm gì được một tên Yêu Giả thất trọng như Trần Phục người này.
"Toái Vân Tứ Thủ! Sát!".
"Rầm...Ầm ầm....A....Phốc...phốc...!"
Trần Phục cũng không cùng đám người này nói nhảm, chân phải tiến lên ba bước, quyền ảnh xuất ra như gió, chỉ trong nháy mắt, tất cả mười ba người này đều là bị đánh bay tứ phía, kêu gào khắp nơi.
Dù cho lanh chân nhất là Trần Hải, sau khi thấy tình cảnh không ổn liền muốn dùng bộ pháp thủ sẵn để chạy trốn, nhưng cũng không có kịp tránh thoát khỏi quyền ảnh của Trần Phục. Đây căn bản là do Trần Phục xuất thủ quá nhanh mà thôi.
"Anh...Anh đừng có làm bậy nha...Nếu như ra tay sát tôi....Trần Phủ Tộc Quy sẽ không bỏ qua cho anh, Chấp Pháp Đường cũng sẽ không có bỏ qua cho anh!"
Trần Phú nhìn lại xung quanh đã không còn người nào đứng ra bảo vệ cho mình nữa, trong khi mình lại đang bị thương, Trần Phục tên này cứ ép đến không tha, hắn không khỏi run sợ lùi về phía sau vài bước, hai tay ôm lấy ngực của mình, âm thanh phát ra có chút trúc trắc.
Nhưng về sau, như nghĩ đến chuyện gì, lời nói của hắn không còn run sợ như trước, âm thanh mượt mà, lòng tự tin cũng là lên đến cao độ.
Trần Phục đánh thắng hắn rồi thì có thể làm cái gì?
Đừng có quên nơi này là Trần Phủ, tất cả mọi người đều phải hành sự đúng theo Tộc Quy, nếu như không sẽ bị trách phạt vô cùng nghiêm khắc.
Lần này đến đây gây sự tuy là Trần Phú hắn có chút không đúng, nhưng tội còn chưa đến nỗi phải chết, nếu tên Trần Phục này một hai phải ra tay đưa hắn vào chỗ chết, kết cục của y cũng không khá hơn hắn là bao. Đừng nên quên hắn phía sau còn một cái Trân Bảo Các có thể gây sức ép lớn lên Chấp Pháp Đường, vụ này hắn có phần nắm chắc sẽ thắng mà.
"Chậc! Chuyện này đúng là khó khăn đây!"
Nghe Trần Phú tên tiểu tử này một lần nữa đưa Trần Phủ tộc quy ra, Trần Phục lần này đúng là đưng lại bước chân, lấy tay chỉ vào trán của mình, như là đang tìm cách giải quyết vấn đề phức tạp này một dạng.
Giết Trần Phú này không khó, thậm chí có thể nói là dễ dàng như lấy đồ vật trong túi một dạng, có điều muốn giải quyết hậu quả phía sau cũng không phải là dễ.
Đừng quên hiện tại là là ban ngày ban mặt, có rất nhiều ánh mắt nhòm ngó, chỉ cần gắn đây ra tay, chuyện này liền là truyền đến Chấp Pháp Đường nơi kia ngay lập tức, đến khi đó hắn cũng chỉ có một con đường đi theo tên Trần Phú này mà thôi.
"Đúng! Đúng! Đây là chuyện khó giải quyết! Nhưng anh an tâm, chỉ cần hôm nay anh bỏ qua cho tôi, tôi cam đoan sau này không đến nơi này tìm các anh phiền phức nữa. Còn sau khi trở lại gia tộc, tôi sẽ lấy một phần đại lễ tạ ơn các anh!"
Trần Phú nhìn Trần Phục có ý định buông tha, trong lòng thở phào một tia nhẹ nhõm, hắn cũng là biết nương dựa vào bật thang mà Trần Phục đưa ra để leo xuống.
Lần này hắn ăn một cái lỗ nặng, còn là bị đánh cho tơi tả, thù này không báo, thề không làm người, hơn nữa Trần Vân Thanh còn làm cho hắn đoạn tử tuyệt tôn, tội ác càng là tày đình, muốn hắn bỏ qua, đây là chuyện không thể nào.
Tuy nhiên hiện tại hắn rơi vào trong tay người ta, cần thiết nhất là phải bảo toàn tính mạng của mình bình an rời đi, sau đó mới tìm cách trả thù sau, không còn mạng, cái gì cũng không có.
Hắn thầm thề với lại mình, lần này như thoát được nạn, nhất định phải không từ thủ đoạn đem Trần Vân Thanh đám người diệt đi, dù có phải động dụng đến lực lượng của Trân Bảo Các, hắn đây cũng là không có tiếc.
"Hắc hắc..!Đại lễ gì đó mày tự mình hưởng một mình đi, tao không có hứng thú cho lắm!" Nhìn đến ánh mắt âm ngoan kia của Trần Phú, không cần suy nghĩ Trần Phục hắn cũng là biết hiện tại Trần Phú tên này trong lòng đang có cái dự tính gì.
Người xưa nói không hề sai, nuôi sói trăm ngày không thấy thân, ủ rắn ba năm không thấy ấm. Đối với những hạng người lòng lang dạ sói như Trần Phú tên này, có tha cho y, đối xử tốt với y, sau này y cũng chẳng có mang ân, ngược lại còn là tìm cách cắn lại ân nhân như hắn một cái cho đến chết.
Có kinh nghiệm người đi trước, hắn làm sao có thể đi vào vết xe đổ cho được.
Huống gì cái tên Trần Phú này cũng có ân oán không hề nhỏ với lại Trần Vân Thanh, nếu hôm nay hắn bỏ qua cho y, ngày sau Trần Vân Thanh trở lại Trần Phủ,tuyệt đối sẽ không có bỏ qua cho hắn.
"Mày chơi tao...?" Trần Phú chỉ tay vào Trần Phục, hết sức căm tức lên tiếng nói.
Nụ cười âm trầm cùng lời nói giễu cợt kia của Trần Phục, dù có là thằng ngu cũng nhận ra tên này đang muốn lấy hắn ra làm vật tiêu khiển.
Thật sự quá phẫn uất, từ trước đến nay chỉ có một mình Trần Phú hắn xem người khác như động vật đến điều khiển, còn chưa có người nào đem Trần Phú hắn như khỉ đến chơi. Tên này Trần Phục nhất định phải chết..Nhất định phải chết.
"Không sai! Tao chính là muốn đùa giỡn với mày, mày có thể làm gì tao?" Trần Phục ánh mắt chuyển lạnh, tiến nhanh đến chỉ còn cách Trần Phú không đến ba mét, gằn giọng nói.
"Giết tao! Mày không sợ Chấp Pháp Đường tìm mày trị tội!"
Đã xé rách da mặt, Trần Phú cũng là không có giả trang yếu đuối cầu toàn trước mặt của Trần Phục mấy người này nữa. Tình cảnh hiện tại, hắn biết mình có van xin tên này cũng là không có bỏ qua cho mình. Đã như vậy, hắn liền chuyển qua chiến thuật uy hiếp, giết đi hắn, Trần Phục nhất định sẽ phải đền mạng.
Một mạng đổi một mạng, hắn là không có tin Trần Phục không có yêu quý tính mạng của mình, cùng hắn chết chung. Nên nhớ hắn chỉ có oán hận thâm sâu với lại Trần Vân Thanh mà thôi, hắn cùng Trần Phục hai người còn chưa đến tình cảnh người sống ta chết trình độ.
"Tao khi nào nói sẽ giết mày vậy ?" Trần Phục nhàn nhạt nói.
"Không giết tao, như vậy mày vừa phát ra sát ý là có ý gì?" Trần Phú đương nhiên cũng sẽ không có tin tưởng mấy lời ma quỷ của Trần Phục này thêm một lần nào nữa.
Không giết hắn mà tên này trên thân toàn là sát khí, nói ra có quỷ mới tin, hắn đây là không muốn trở thành trò hề của đối phương thêm một lần nào nữa.
"Tao nói thật! Tao là sẽ không có giết mày!" Trần Phục liếc mắt nhìn Trần Phú một cách đầy khinh thường, có điều Trần Phú còn chưa kịp vui mừng, câu nói phía sau của Trần Phục làm cho hắn như rơi xuống hầm băng.
"Ta không có giết mày! Tao chỉ phế đi Khí Hải của mày! Hủy đi tứ chi, để từ nay mày không thể nào chạy đi ra gây sóng gió nữa mà thôi!" Trần Phục âm trắc lên tiếng.
Đây là dự tính ngay ban đầu của hắn. Hắn biết được tại bên trong Trần Phủ nơi này, không thể quang minh chính đại đem Trần Phú diệt đi được, có làm thì cũng làm trong âm thầm, không có người biết mà thôi.
Biện pháp tốt nhất là phế đi tu vi của Trần Phú, để cho Trần Phú từ nay không thể nào tu hành, làm một người bình thường vĩnh viễn.
Có như vậy,mới có thể thuận theo trừng phạt tên phế vật Trần Phú này, còn là không có vi phạm tộc quy.
"Không...Trần Phục...! Không!..Trần Phục sư huynh! Anh không thể nào phế đi tu vi của tôi được....Tôi cầu xin anh đừng phế tu vi của tôi!"
Lời nói kia của Trần Phục thật sự làm cho Trần Phú sợ hãi, hắn không còn một bộ kiêu ngạo như trước đây nữa, vứt bỏ đi tôn nghiêm của mình, quỳ xuống trước mặt của Trần Phục, khóc lóc xin tha.
Làm một cái tu luyện giả, có thực lực vượt lên người thường, có thể xem mấy cái bình thường bách tính là sâu kiến, nhưng một khi hắn không có thực lực nữa, mà cũng giống như là một phế nhân như bao người, khi đó hắn không còn bất kỳ thứ gì nữa. Thân phận ,địa vị cũng theo đó mất hết đi, phải cùng những người trước đây hắn luôn xem như sâu kiến, rác rưởi chung nhóm, cái loại cảm giác này còn thống khổ hơn là cái chết nữa.
Hơn ai hết, hắn biết được tên Trần Phục này nói được chắc chắn sẽ làm được, còn là không phải chịu bất kỳ hình phạt nào từ Chấp Pháp Đường.
Đây là do hắn tự đến tìm đám người Trần Phục gây sự trước, tộc quy của Trần Phủ có nói, người đến khu vực đối phương gây sự, nếu lỡ may bị thua, ngoài việc không thể sát đối phương ra, những chuyện khác hoàn toàn có thể làm, bao quát đánh đối phương tàn phế cũng được.
Hắn sợ, thật sự rất sợ, nếu như Trần Phục làm như thế, đời này của hắn xem như xong rồi.
Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]