Chương trước
Chương sau


Trần Vân Thanh người này hắn có nghe nói qua, chỉ là chiến tích của người này chỉ được xem là xoàng xoàng, chẳng có gì nổi bật.

Ba người Trần Bái Bì bên kia, như muốn mà nói, Trần Tú cùng hắn cũng có thể trấn áp được bọn chúng, chỉ là cái nơi thâm sơn cùng cốc kia, hai người bọn họ không có hứng thú làm mà thôi.


Một hạng người như vậy, Trần Tú này lại đưa y lên quá cao, không phải là Trần Tú nhầm lẫn nơi nào đó chứ.

Lần này thảm rồi, biết như thế hắn không cần nghe theo lời nói của Trần Tú, chạy lên giành công lao đáng lý phải thuộc về mình, giờ có hối hận, xem chừng cũng đã muộn.

"Ếch ngồi đáy giếng..!" Trần Tú thầm lắc đầu một cái nói nhỏ.

Như Trần Vân Thanh chỉ có bao nhiêu đó bản lĩnh thôi, hắn đây cũng không cần kiêng kỵ Trần Vân Thanh này đến như thế. Nguyên nhân mà hắn phải làm thế này, vì hắn biết được một cái tin tức trọng đại, Nguyệt Ảnh Lâu sát thủ tổ chức trước có nhận phi vụ sát đi Trần Vân Thanh, nhưng không lâu trước đây đã từ bỏ.

Nguyệt Ảnh Lâu từ bỏ nhiệm vụ khi đã treo thưởng. Đây là một điều rất hiếm khi xảy ra. Nó chỉ xảy ra khi mà mục tiêu của Nguyệt Ảnh Lâu bị sát, hoạt mục tiêu kia đã tránh được ba lần tuyệt mệnh truy sát của Nguyệt Ảnh Lâu.

Trong trường hợp này, hắn là nghiên về Trần Vân Thanh đã vượt qua được ba lầm truy sát của Nguyệt Ảnh Lâu hơn. Theo như hắn biết, thường những người có thể tránh thoát được ba lần truy sát của Nguyệt Ảnh Lâu, tương lai người nào người nấy đều là hùng bá một phương, thành tựu vô cùng to lớn, kém cỏi nhất một người cũng là đột phá đến Yêu Vương nhất trọng cường giả, cường đại hơn, hắn cũng là không dám nói ra nữa.

Một tôn được chú định trước thế nào cũng sẽ đột phá Yêu Vương cường giả, là Nam Hoang Chi Địa cự đầu tương lai, Trần Tú hắn đây dám không kính sợ đối đãi hay sao?

Đương nhiên, những chuyện này hắn là để trong lòng là được rồi, không cần phải nói ra cho người khác biết, dù người này có là Trần Phùng này cũng là như thế.

...

"Rầm....Rầm rầm.....A....a....a...a!"









"Không biết sống chết đồ vật!"

Lấy tốc độ cực nhanh đem hơn hai mươi tên Yêu Giả thất trọng trung kỳ trở xuống đánh cho bám sống bán chết, Trần Vân Thanh đôi hàng lông mày hơi nhíu lại, rất là không vui vẻ cái gì.

Như ai vào hoàn cảnh như hắn, mới vừa đến khi không có một tên bay ra chắn lối đi, khi không chẳng làm gì cũng bị một đám Yêu Giả chả biết vì lý do gì đi vây công hắn, hắn vui vẻ mới là quái sự.

"Không có...! Không lý nào? Không lẽ Trần Hải bọn người kia lừa gạt mình ?"

Trần Vân Thanh nhìn qua toàn trường một chút, chả thèm để ý đến đám cự đầu của Hỏa Kế Phòng nơi đây như Trần Thành Công hay Trần Lạc Phong đám người, lắc đầu thật mạnh một cái, thần sắc có chút khó chịu.

Hắn sau khi ổn định lại một ít thương thế, liền là chạy nhanh đến Chính Sảnh nơi này, mục đích duy nhất của hắn cũng chỉ có một, đó là tìm cái tên khốn kiếp dám đến Nguyệt Ảnh Lâu treo thưởng lấy mạng của hắn là Trần Khánh Ly. Nhưng giờ nhìn tới nhìn lui, nào có thấy bóng dáng của Trần Khánh Ly tên kia nơi nào đâu.

Ngay cả đám người Trần Hải cũng chẳng thấy đâu, đám người kia như là sợ Trần Vân Thanh hắn đến tìm kiếm tính nợ, liền biến đi đâu mất một dạng.

Thật sự là quá đáng, biết trước như thế, trước đây không lâu không cần phải bỏ qua cho mấy tên Trần Hải một cách dễ dàng như thế, bây giờ không biết tìm bọn chúng nơi nào, đúng là quá thất sách.

"Trong số tụi mày. Có người nào biết Trần Khánh Ly ở nơi nào hay không!" Trần Vân Thanh không tìm được người mà hắn cần tìm, hắn cũng có chút chán nản, không muốn ở lại đây quá lâu, trở lại trị thương thế của mình mới là quan trọng nhất.

Đang chuẩn bị rời đi, hắn chợt nhớ lại, đám người nơi đây cũng khá đông đảo, cùng là đồng môn của Trần Khánh Ly một thời gian, có không ít người cùng tên kia là cá mè một lứa, có thể bọn chúng có người biết được Trần Khánh Ly hiện tại đang ở đâu cũng không biết chừng.

"Vân Thanh sư huynh! Có thể tôi biết Trần Khánh Ly tên kia đang ở đâu!" Trần Khang mới từ cõi chết trở lại, nhìn lại người cứu mình là Trần Vân Thanh, hắn trong lòng là có muôn vàn lời cảm kích.

Như có thể giúp đỡ được cho người này, dù việc khó khăn đến đâu, hắn cũng là nguyện ý đi làm, đừng nói là chỉ cho Trần Vân Thanh nơi ở của tên Trần Khánh Ly, người mà trước giờ hắn vẫn thấy không có vừa mắt.







Trần Vân Thanh người này, Trần Khang hắn cũng có nghe nói qua, nghe nói tên này từng là lão đại của Đại Mộc Lâm Khu một thời gian, hắn là người trong Chứa Củi Thất, nên những chuyện này có quan tâm đến.

Có điều quan tâm chút rồi thôi, hắn nghĩ một người như Trần Vân Thanh, bị đày đi đến một nơi xa xôi như Đại Mộc Lâm Khu, sẽ không có bao nhiêu thành tựu, không nghĩ đến hắn lại nhìn nhầm, nội mộ chiêu vừa rồi Trần Vân Thanh đem một đám mấy chục tên Yêu Giả lục trọng, thất trọng dễ dàng chế phục. Có thể khẳng định người này thực lực không hề kém cho hắn là bao, thậm chí còn cao hơn. Gọi tên này một tiếng sư huynh cũng không có thua thiệt gì.

"Mày biết tên đó hiện tại đang ở nơi nào?" Trần Vân Thanh tiến đến nắm tay của Trần Khang, gương mặt có chút vui mừng lên tiếng hỏi.

Thật sự không dễ dàng, tên Trần Khánh Ly này cũng chỉ là một tên Ngoại Viện đệ tử, nhưng hắn dò là rất nhiều nơi, cũng là không phát hiện ra tên Trần Khánh Ly này nơi nào, tên kia cứ như là nhân gian bốc hơi một dạng. Lần này chỉ mang tâm lý may mắn duyên cớ đi hỏi đám người này, không ngờ lại mang đến cho hắn nhiều bất ngờ như thế.

"Rắc...!".

"Vân Thanh sư huynh! Anh nhẹ tay một chút!"

Trần Khang cánh tay bị Trần Vân Thanh nắm chặt, tên khốn kiếp này lại vô tình dùng lực, làm cho hắn đau thấu tận tâm can, nhất là hiện tại thực lực của hắn không còn lại bao nhiêu, không có lực phản kháng, càng là thêm đau khổ thấu trời.

Nói thật, hiện tại hắn là đang bị thương tại thân nên hắn nhẫn nhịn chịu đựng tên Trần Vân Thanh này một chút, một khi hắn khôi phục lại thực lực, thế nào cũng phải làm cho tên Trần Vân Thanh này đẹp mặt.

"Nha! Xin lỗi! Tao không cố ý!" Trần Vân Thanh buông tay tên Trần Khang này ra, khẽ sờ chiếc mũi của mình, có chút xấu hổ nói.

"Vân Thanh sư huynh! Nơi đây không phải là chỗ để nói chuyện, chúng ta đến bên kia Chứa Củi Thất đại sảnh, tôi sẽ hội báo đầy đủ tin tức về Trần Khánh Ly cho anh biết!" Trần Khang gương mặt có chút nghiêm túc lên tiếng.

"Được! Vậy chúng ta rời khỏi nơi đây trước đi!"

Nhìn thấy tên Trần Khang này chưng ra bộ dạng này, Trần Vân Thanh trong lòng suy đoán thân phận của Trần Khánh Ly có thể không đơn giản, nên Trần Khang tên này mới thận trọng như thế.







Nghĩ lại cũng phải, nếu như Trần Khánh Ly chỉ là một cái bình thường Ngoại Viện đệ tử, làm sao có một số tiền lớn đến như vậy để thuê Nguyệt Ảnh Lâu sát thủ đến diệt sát hắn kia chứ.

"Vân Thanh sư huynh! Mời đi bên này!" Trần Khang đưa ra một cái thủ thế mời Trần Vân Thanh rời khỏi.

Không ai chú ý, ánh mắt khi cúi xuống của hắn có chút đắc ý, thi thoảng liếc nhìn qua Trần Lạc Phong bên kia, tràn đầy một loại oán hận, như muốn nói cho Trần Lạc Phong biết, thù hôm nay Trần Khang ta sẽ không có bỏ qua, một ngày nào đó chắc chắn hắn sẽ quay lại tìm Trần Lạc Phong nhà ngươi trả thù, hãy tận hưởng những ngày sống sung sướng hiện tại của nhà ngươi đi.

"Xẹt..!"

"Khoan đã! Trần Vân Thanh! Mày có thể rời khỏi nơi này, nhưng mà Trần Khang thì không thể!"

Trần Lạc Phong dùng thân pháp nhào lộn hai cái, chỉ trong nháy mắt liền đã bay đến Chính Sảnh đại môn, dùng hai tay ngăn cản con đường đi của Trần Vân Thanh cùng Trần Khang hai người.

Ánh mắt trước khi rời khỏi đây của Trần Khang ngụ ý, hắn vẫn còn là ám ảnh không thôi.

Hắn nhớ lại điển tích ẩn nhẫn suốt mấy năm trời đến khi đủ thực lực liền trả thù, liền là lạnh buốt cả sống lưng.

Hôm nay nếu để cho Trần Khang rời đi, hắn biết ngày sau mình sẽ phải hối hận vô cùng. Thả hổ về rừng, chỉ là tự chịu diệt vong. Bằng mọi giá hôm nay hắn không thể để người này rời khỏi đây được.

"Trần Vân Thanh! Mày biết điều thì tự mình rời đi, chuyện hôm nay chúng tôi có thể bỏ qua, nếu như mày muốn vì Trần Khang tên này ra mặt, đừng có trách chúng tôi vô tình!" Trần Hùng ba người cũng rất là nhanh chóng chạy đến bên cạnh của Trần Lạc Phong, khí thế cũng là dâng lên khá cao, buông ra lời uy hiếp lời nói.

Bình thường nếu có người đến xen vào chuyện của bọn họ, bọn họ chỉ cần một kiếm chém tới là được, không cần phải nhiều lời lôi thôi với lại đối phương làm gì như tên Trần Vân Thanh này cho mệt.

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.