Chương trước
Chương sau


"Tiểu Diễm..! Cô an tâm, sau này ta sẽ không có thương tổn đến cô bất kỳ một lần nào nữa đâu..!"

Trần Kim Tiền đối diện với lại ánh mắt của Ngô Tiểu Diễm, hắn có hơi chút thất thần, nhưng rất nhanh, hắn liền là thanh tĩnh lại, không có chìm đắm vài đó như lúc vừa rồi nữa.

Đồng thời, hữu ý hay vô tình hắn liền là cố tình hiểu sai đi ý nghĩa trong lời nói vừa rồi của Ngô Tiểu Diễm, trả lời một cách rất là khác.

"Cái này..! Ta đương nhiên an tâm..!" Ngô Tiểu Diễm trong lòng hận đến ngứa gan.

Tên khốn kiếp Trần Kim Tiền này rõ ràng cố ý hiểu sai lời nói của nàng mà, y chỉ cần nói sau này sẽ không có đến nơi này tìm nàng nữa có phải là tốt hơn không.

Trả lời như thế không khác gì muốn giây dưa với nàng mãi. Tà tâm bất tử, không có ý tốt, trước giờ sao nàng không nhận ra bản chất xấu xa của tên Trần Kim Tiền này nhỉ, hạng người háo sắc vô sĩ ngụy trang tham tiền vẻ bề ngoài..

Có điều tên này đừng nghĩ đến quá đẹp, nàng không gặp y, xem y có thể làm được gì.

"Thiếu gia..! Em hơi có chút mệt, vào bên trong một chút..!"

Như để phản đối Trần Kim Tiền tà tâm, nàng ngay sau đó liền là đi vào bên trong gian phòng của mình, đóng của lại, một khi Trần Kim Tiền còn chưa đi về, nàng là sẽ tuyệt đối không ra.

"Trần Kim Tiền..? Có thế nói cho ta biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì hay không..?" Ngô Tiểu Diễm không còn tại đây, Trần Vân Thanh đối diện với lại Trần Kim Tiền cũng là có phần thoải mái như trước đây.

Lấy ánh mắt của hắn đến xem, Trần Kim Tiền phản ứng kích động đến mức mất cả lý trí như thế kia, rõ ràng là một người có chuyện xưa, nhất là ánh mắt của Trần Kim Tiền khi nhìn về Ngô Tiểu Diễm, đây là một loại ánh mắt tang thương cùng từng trải, hắn đã gặp qua nhiều người như thế này rồi, nên sẽ không có nhận nhầm.

Vấn đề là những người kia hắn gặp cũng có mấy chục tuổi đầu trở lên, kinh lịch mưa bão của cuộc đời, trải qua biết bao nhiêu sóng gió mới có được lợi ánh mắt kia, Trần Kim Tiền mới mười sáu mười bảy tuổi, hắn là không có tin Trần Kim Tiền trải qua nhiều biến cố cuộc đời như thế.

Vấn đề quan trọng nhất, cũng là mọi căn nguyên làm Trần Kim Tiền đánh mất bản thân, là người con gái tên là Phụng Thục Diễm, cô gái mà Trần Kim Tiền luôn miệng hô khi gặp Ngô Tiểu Diễm vừa rồi.

Như hắn đoán không sai, người con gái tên Phụng Thục Diễm kia cực kỳ giống với lại Ngô Tiểu Diễm nhà hắn, nên mới làm cho Trần Kim Tiền nhận nhầm, cũng giống như hắn từng nhìn nhầm Lưu Tố Hiền thành Vương Tổ Hiền một dạng.

"Lão tam..! Không lâu trước đây, ta vào Chấn Nam Đại Sơn thí luyện, tình cờ quen một người con gái tên là Phụng Thục Diễm, còn dùng tình với cô ta rất là sâu đậm, đáng nói, dung nhan của Phụng Thục Diễm rất là giống với lại Ngô Tiểu Diễm, cả hai như là hai giọt nước một dạng, làm cho ta có chút nhầm lẫn...Rất là xin lỗi.!"









Trần Kim Tiền trầm ngâm một chút, liền là nói cho Trần Vân Thanh biết nguyên nhân sâu xa mà hắn mất bình tĩnh khi gặp Ngô Tiểu Diễm, cũng là không có khác bao nhiêu so với lại những gì mà Trần Vân Thanh suy đoán là mấy.

"Cô gái ấy hiện đang tại nơi nào..?" Trần Vân Thanh cùng Trần Kim Tiền đi đến một chiếc bàn bên ngoài sân, dốc bầu tâm sự.

Trần Vân Thanh quan tâm nhất chính là người con gái giống hệt Ngô Tiểu Diễm mà Trần Kim Tiền vừa mới nói, như trên đời này xuất hiện một người con gái như thế, hắn cũng là muốn gặp một lần cho biết.

"Cô ấy ấy đã không còn trên nhân thế nữa...!". Trần Kim Tiền thê lương ánh mắt khi phải nhắc đến chuyện này, nhìn ra không thể nào giả dối được.

"Đây là vì cái gì..?" Trần Vân Thanh cau mày, dường như cũng bị cuốn vào câu chuyện vừa rồi của Trần Kim Tiền.

"Phụng Thục Diễm là một người giàu lòng nghĩa hiệp, cô ấy vì nhìn thấy một thôn trang bị người của Chấn Nam Đạo tập kích, liền là ra tay cứu giúp, không may tu vi không cao, liền là bất hạnh bỏ mình trong tay của đối phương, khi ta chạy đến đã không thể nào cứu kịp thời nữa rồi..!"

Trần Kim Tiền đưa ánh mắt về xa xăm nhớ lại chuyện cũ, nhắc đến Phụng Thục Diễm bỏ mình, hai hàng nước mắt của hắn chảy dài, hết sức là thương tâm, câu câu chân thành, tình cảm tha thiết, sẽ không có bất kỳ người nào nghi ngờ đến lời nói của hắn hiện tại.

"Chấn Nam Đạo...! Cũng là đám thổ phỉ đáng chết này...?"

Trần Vân Thanh cũng là phẫn hận không thôi, một người con gái tốt như thế, lại phải chết trong tay đám đạo phỉ khốn kiếp này, như có cơ hội mà nói, hắn chắc chắn sẽ bắt đám người này đền tội.

Dĩ nhiên, hắn cũng không có nghi ngờ lời nói của Trần Kim Tiền, kinh nghiệm lăn lộn bao nhiêu năm tháng của hắn, ngay cả người nào nói thật, người nào nói dối hắn cũng không phân biệt được ra, như vậy mấy chục năm.sống lâu của hắn cũng thật sự là quá thất bại đi rồi.

"Lão tứ.! Ta cảnh cáo chú, Ngô Tiểu Diễm không phải là Phụng Thục Diễm, ta không cho phép chú xem Ngô Tiểu Diễm trở thành thế thân của Phụng Thục Diễm, nếu như không, ta sẽ không có bỏ qua cho chú..!" Nghĩ đến chuyện gì, Trần Vân Thanh nhìn chằm chằm vào Trần Kim Tiền, nghiêm túc cảnh cáo.

Hắn tuy đồng cảm với lại những gì mà Trần Kim Tiền gặp phải, cũng rất đau lòng cho số phận của người con gái tên Phụng Thục Diễm kia, tuy nhiên hắn tuyệt đối sẽ không chấp nhận chuyện Trần Kim Tiền cảm thấy Ngô Tiểu Diễm giống Phụng Thục Diễm liền muốn biến Ngô Tiểu Diễm thành thế thân của Phụng Thục Diễm.

Chuyện này như làm cho Ngô Tiểu Diễm bị tổn thương, hắn dù cắt đứt quan hệ bằng hữu với Trần Kim Tiền, cũng sẽ vì Ngô Tiểu Diễm lấy lại công đạo.







"Lão tam..! Anh an tâm..! Trần Kim Tiền ta không phải là người như vậy..!" Trần Kim Tiền hết sức lên tiếng cam đoan đối với Trần Vân Thanh nói.

Trong lời nói của Trần Kim Tiền chứa vô tận sự tự tin, dễ nhận thấy hiện tại hắn là đã thoát khỏi ký ức buồn đối với chuyện đau lòng đã qua rồi.

"Ân..! Phải rồi, Ngô Tiểu Diễm gương mặt không phải không được đẹp sao, làm sao chỉ qua vài ngày lại biến thành như thế này..?" Mãi nghĩ đến chuyện cũ, chút nữa thì Trần Kim Tiền đã quên đi cái chuyện này.

"Cái này là do ta làm ra.. ! Cơ duyên ta được một vị Đan Sư chỉ điểm cho một ít dược lý, dựa vào những loại dược lý hiểu được, ta liền giúp Ngô Tiểu Diễm xóa đi vết bỏng trên mặt..!"

Cũng không thể nói với lại Trần Kim Tiền Ngô Tiểu Diễm gương mặt được như bây giờ là do hắn sử dụng phẫu thuật tại địa cầu xóa đi vết bỏng được, như vậy kéo theo nhiều phiền toái không có hồi kết, đem chuyện này đưa lên cho một vị Đan Sư cường đại nào đó, có thể sẽ đơn giản hơn nhiều..

"Ha ha...! Lão tam..! Chúc mừng anh có cơ duyên được Đan Sư chỉ điểm, như sau này trở thành một vị Luyện Đan Sư, cũng đừng nên quên nói cho ta một tiếng để chúc mừng a..!"

Trần Kim Tiền đương nhiên là không có ti vào lời ma quỷ của Trần Vân Thanh rồi, nhưng hắn cũng không muốn đi chuyên sâu vào tìm hiểu, tu luyện giới người ai cũng là có bí mật của mình, người ta không muốn nói như cố gặng hỏi chỉ tạo ra phản cảm không cần thiết, nên là biết dừng lại đúng lúc.

....

"Trần Kim Tiền..! Ta không cần biết chú là ai, nhưng nếu như chú dám làm hại Ngô Tiểu Diễm, ta sẽ không bỏ qua cho chú..!" Trần Vân Thanh đứng một chỗ, nhìn bóng lưng của Trần Kim Tiền khuất dần tầm mắt một hồi lâu, mới nhỏ giọng lên tiếng nói.

Trần Kim Tiền nói rất thật tâm, nhưng có một sơ hở đó là y chưa bao giờ đi vào Chấn Nam Đại Sơn để thí luyện.

Trước đây tại Trần gia trấn không có, đến Trần phủ nơi này lại càng không, hắn đã cho Trần Tú đi điều tra mấy tên bằng hữu của mình tại thời gian qua, nên nắm rất là rõ.

Y chưa đi đến Chấn Nam Đại Sơn, nên chuyện gặp Phụng Thục Diễm là hoàn toàn không có, nhưng tâm trạng cùng thần thái của Trần Kim Tiền khi nhắc đến Phụng Thục Diễm lại là sự thật, cái này làm cho Trần Vân Thanh hắn thật sự rất là khó lý giải, càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, nên hắn cũng chẳng thèm nghĩ nữa.

Chỉ cần sau này Trần Kim Tiền đối với lại Ngô Tiểu Diễm không gây bất lợi, hắn chuyện gì cũng có thể bỏ qua, nếu như không, chỉ có thể cùng y liều mạng một phen rồi.

"Trước hết, nên giải quyết chuyện Đại Hành Huyền Khí Kinh một chuyện..!"







Tạm thời bỏ qua chuyện Trần Kim Tiền một bên, quay trở lại hiện thực, Trần Vân Thanh hắn cần giải quyết nguy cơ trước mắt của mình cái đã, nên nhớ trên cổ của hắn vẫn luôn có một thanh đao chực chờ muốn lấy mạng của hắn nơi kìa.

"Cũng thế..! Các người bất nhân, cũng đừng có trách Trần Vân Thanh ta bất nghĩa..!"

Suy nghĩ một chút, Trần Vân Thanh trên miệng xuất hiện một nụ cười mỉa, đồng thời, ánh mắt của hắn cũng dần chuyển lạnh.

Như người quen thuộc của Trần Vân Thanh hiện tại nhìn thấy hắn bộ dạng hiện tại, chắc chắn sẽ cả kinh thất sắc, loại này nụ cười, loại này ánh mắt, biểu hiện Trần Vân Thanh đã muốn âm người khác, còn là chọn cách tàn nhẫn nhất nữa kìa.

....

Đêm tối! Chấn Nam Thành! Tạ Thủy Cư! Số ba trăm biện viện trong một gian phòng.

"Phu quân! Ta đã nói rất là nhiều lần rồi, Tiểu Vũ không có chuyện gì mà...!"

Một cái mỹ phụ tầm hai mấy ba mươi tuổi, nhìn về phía chồng của mình đang ẩm đứa con mới bảy tháng tuổi lật qua lật lại xem xét nữa ngày trời, khá là bất đắc dĩ lên tiếng nói.

Con nàng không có bệnh, cũng không có thương tích gì cả, nó vốn khá là khỏe mạnh, nhưng là bị ông chồng già của mình lăn qua lộn lại nữa tiếng đồng hồ rồi, nó không có bệnh cũng sẽ trở thành có bệnh a, nhìn xem gương mặt của nó vốn dĩ hồng hào bây giờ chuyển sang xanh mét cũng liền đã thấy được.

"Đúng là con trai của ta không có chuyện gì.!"

Quan sát lại thêm một lần nữa, như thế nào cũng không có tìm ra chút thương tích nào trên người của Tiểu Vũ nhà mình, Trần Túng Quyền mới an tâm đưa đứa bé này lại cho người thiếp của mình Nguyệt Hoa chăm sóc.

"Kỳ lạ..! Bức thư kia là do người nào làm ra..!" Trần Túng Quyền rơi vào trầm tư.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.