Chương trước
Chương sau



"Gặp qua Cổ Thiếu gia..!"

Run sợ quy run sợ, nhưng người ta đã đích thân chạy đến nơi đây tìm hắn, có muốn trốn tránh cũng là không thể được, giờ phải xem Cổ Cự Cao này muốn xử lý hắn như thế nào mà thôi.

"Trần gia chủ không cần khách khí..!".

Hòa ái dễ gần, Cổ Cự Cao tiến lên nâng dậy Trần Tiêu Thiên, nụ cười như là tắm gió xuân một dạng, nếu mà đem so sánh với cách đây ít giờ cùng Trần Tiêu Thiên đối mặt là khác biệt một trời một vực nha.

'Tình huống thế nào..?' Trần Tiêu Thiên đôi mắt trợn khá lớn khi nhìn thấy Cổ Cự Cao đích thân đến đỡ hắn lên, không cho hắn làm thủ tục thi lễ, còn lời nói của tên này là chứa đầy thân thiện cùng hiền lành dáng vẽ, đây là chuyện như thế nào?

Trong bình hồ lô của tên Cổ Cự Cao này thật ra đang bán loại thuốc gì? Nâng lên để giết chăng?

Nói thật như không phải khí tức tôn Yêu Sư cường giả Cổ Cường quá cường đại bên kia làm cho hắn kiên kỵ, hắn trong lòng còn cho tên Cổ Cự Cao này là giả mạo đâu.

"Không biết Cổ thiếu gia nói giao vị Trận Pháp Sư thần bí kia cho ngài là có ý gì?"

Trần Tiêu Thiên là gia chủ của một gia tộc lớn, có sóng gió nào mà hắn chưa bao giờ trải qua, có loại tình cảnh ngặt nghèo nào mà hắn chưa từng gặp phải, thế nên, rất nhanh hắn liền lấy lại vẻ trấn tĩnh vốn có, cùng Cổ Cự Cao khách khí đàm luận.

Trong lời nói vừa rồi của Cổ Cự Cao hắn là phân tích được ra, ý tên kia là muốn nói hắn không cần lo lắng về tên Trận Pháp Sư kia nữa, đích thân Cổ Cự Cao là sẽ tự mình đi xử lý tên Trận Pháp Sư thần bí kia, còn làm như thế nào, hắn đây còn chưa hiểu ý của Cổ Cự Cao cho lắm.

"Tên Trận Pháp Sư thần bí kia đã làm cho ta mang oan ức quá độ, nên ta quyết định sẽ đích thân đi bắt hắn lại..!" Ngừng lại một chút, Cổ Cự Cao liền tiếp tục lên tiếng nói:

"Người này chuyên đối phó với lại Trần gia các vị, theo ta suy đoán, thế nào y cũng sẽ ra tay lần nữa, vì để có thể thuận tiện hơn cho việc bắt hung thủ, ta có ý định vào tại Trần gia ở lại một thời gian, không biết ý của Trần gia chủ thế nào..?"

Cổ Cự Cao một hơi trình bày ý nguyện của mình với lại Trần Tiêu Thiên, rất là khách khí lên tiếng muốn ở lại Trần Phủ một đoạn thời gian, thi thoảng ánh mắt của hắn vẫn là liếc nhìn Trần Tố Nga một vài cái, người nào tinh ý liền sẽ phát hiện ra dụng ý chân thật của Cố Cự Cao.

'Hừ..!' Trần Tố Nga cũng là nhận ra được ánh mắt của Cố Cự Cao đối với mình, trong lòng của nàng thầm hừ lạnh một tiếng, bên ngoài cũng không cho Cố Cự Cao sắc mặt tốt đến xem.

Kể từ khi biết được Cổ Cự Cao từ chối cha nàng, còn là đuổi ông ta rời đi nhanh chóng, nàng đã đối với Cổ Cự Cao có cái nhìn, muốn là dùng cách này chiếm lấy trái tim của nàng, Cố Cự Cao không có cửa đâu.









"Cổ thiếu gia nếu không chê tiểu gia hàn vi, ta xin sẵn lòng chào đón Cổ Thiếu gia đến cư ngụ..!"

Trần Tiêu Thiên đương nhiên là nhận ra được sự mờ ám của Cố Cự Cao đối với con gái của mình, cũng hiểu con gái mình đối với Cố Cự Cao không có cái nhìn tốt.

Nhưng đối phương đã lên tiếng, hắn cũng không thể làm gì hơn, hôm nay hắn mà dám từ chối Cố Cự Cao, hắn dám chắc sau này Trần gia mình sẽ không được yên ổn.

Quan trọng điểm, như Cổ Cự Cao này thật sự thích con gái của mình, như thế hắn cũng vui lòng được thấy, làm chính thất của Cổ Cự Cao cũng không tệ, nơi này Mân Việt Quận, gia tộc mình có cây đại thụ Cổ gia dựa vào, có thế an tâm mà phát triển.

"Đa tạ Trần gia chủ ..!"

Cố Cự Cao ôm quyền cảm ơn, mục đích của hắn đã đạt được, nhìn ra hiện tại hắn thật sự khá vui vẻ.

"Thiếu gia..! Như ngài thích cô ta, liền trực tiếp đưa cô ta về Cổ gia được rồi...! Cần gì..!" Cần gì phải đi khách sáo cầu cạnh mấy tên thổ dân tại nơi này, hắn dám khẳng định, một khi Cổ Cự Cao đưa ra ý tưởng muốn lấy Trần Tố Nga làm chính thất, Trần Tiêu Thiên này sẽ hai tay đồng ý.

Còn không, hắn dùng thực lực của mình đưa cô ta đi là được rồi, đến ở Trần gia quá mất thời gian cùng không được tự nhiên, hắn thật sự không thích.

"Dưa hái xanh không ngọt..!"

Cổ Cự Cao nhìn đi phía trước mình không xa Trần Tố Nga gật đầu mỉm cười một cái, sau đó liền nhỏ giọng trả lời Cổ Cường một câu.

Đúng là với quyền thế cũng như thực lực trong tay, hắn có thể ép Trần Tố Nga phải đi theo hắn ngay lập tức, nhưng kèm theo đó là vẻ mặt cô ta sẽ chẳng vui vẻ gì, thứ hắn muốn là cô ta cam tâm tình nguyện đi theo hắn mới được.

Hắn đây thật sự không có tin, Cổ Cự Cao hắn xuất sắc như thế này, vẫn không thể nào chinh phục được Trần Tố Nga.

"Nhưng để lâu nó cũng sẽ chín a thiếu gia..!" Cổ Cường lắc đầu một cái, đuổi đi theo bước đi của Cổ Cự Cao.

Hắn thấy Cổ Cự Cao lần này làm chuyện dư thừa quá, yêu đương thời đại này có thể làm cái gì, chỉ tốn kém thời gian.







Mân Việt Quận Thành bên kia mười đôi vợ chồng thì có đến chín đôi không có tình cảm gì với nhau, qua một thời gian lâu rồi khi có con cái, đâu nó lại vào đó thôi mà.

....

Mang gia! Tộc trưởng thư phòng..!

"Rầm ...!".

"Khốn kiếp..! Hết sức là khốn kiếp..! Đám tộc lão này toàn là một đám khốn kiếp..!"

Mang Ngấn Sơn đem chiếc bàn làm bằng linh mộc quý hiếm trước mặt đánh tan, nhớ lại tộc nghị vừa mới kết thúc không lâu, trên mặt vẫn còn là chưa thể nào nguôi giận.

Đám tộc lão kia nói còn hay hơn hát, nhân chuyện Mang Tiếu Tiếu được Nguyễn Văn Vân xem trọng, liền muốn hắn chạy đến Trần gia, đem ba cái khu vực tài nguyên bị Trần gia chiếm đi trong trận đại chiến vừa rồi lấy lại, còn muốn hắn phải ép Trần gia chịu toàn bộ trách nhiệm về tổn thất mà Mang gia phải gánh chịu mấy ngày qua chiến tranh.

Nghe được như thế, hắn là có xúc động muốn đem mấy lão già kia diệt đi một cái cho nó thống khoái.

Đám ngu ngốc kia nào có hiểu, Tiếu Tiếu của hắn tuy được Nguyễn Văn Vân xem trọng, nhưng Nguyễn Văn Vân có đến mười mấy người thiếp, làm gì đến lượt mới chân ước chân ráo vào thành chủ phủ như con gái hắn nói gì nghe nấy.

Còn vị Nguyễn thành chủ kia, năm lần bảy lượt gọi hắn đi vào, tỏ ý không hề hài lòng với con gái hắn cũng như Mang gia nhà hắn, còn cảnh cáo rất rõ ràng, không được dựa vào quan hệ với Nguyễn gia bên ngoài làm xằng làm bậy, nếu không Nguyễn gia sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho Mang gia.

Tại như thế trong hoàn cảnh, thử nghĩ hắn làm sao giám đi đến Trần gia mở lời lấy lại tài nguyên.

Lần này không có bị Trần gia tiến đánh, diệt tộc, đó đã là do mộ phần tổ tiên mang gia bốc khói xanh rồi, đám khốn kiếp kia còn không biết đủ, sống lâu năm như thế hoàn toàn vứt đi, một đám thiển cận lão già, chỉ cậy mình có bối phận liền lên mặt, thật tức chết hắn đi mà.

"Tộc trưởng bớt giận! Các vị tộc lão cũng là vì Mang gia suy nghĩ..!"

Mang Hiển Vinh là người đi theo Mang Ngấn Sơn lâu năm, những uẩn khúc bên trong chuyện tam tiểu thư nhà mình lấy Nguyễn Văn Vân, hắn đương nhiên là hiểu rõ ràng.







Cũng là hiểu tâm trạng hiện nay của Mang Ngấn Sơn đang không vui vẻ gì, mang tiếng bán con gái để cầu toàn không nói, trong gia tộc lại không người hiểu chuyện, hết ép Mang Ngấn Sơn làm cái này đến ép Mang Ngấn Sơn làm cái khác, bọn chúng tưởng đâu tam tiểu thư bọn họ được hoàng tử Lạc Việt Vương Quốc nạp thiếp, muốn làm cái gì cũng được, đôi khi hắn nghĩ làm tộc trưởng như Mang Ngấn Sơn cũng thật sự là mệt mỏi.

"Cổ Cự Cao vị thiếu gia kia thật sự nhìn trúng Trần Tố Nga hay sao?" Mang Ngấn Sơn chuyển chủ đề qua chuyện khác.

Hắn chỉ vì tức giận khó chịu trong lòng nên mới mắng đám người kia một chầu, nhưng để nói đem bọn họ làm sao thì hắn lại không có dám.

Những người này trước đây đều là đại công thần của Mang gia, có người vai vế còn ngang hàng cả gia gia quá cố của hắn, hắn thật không dám làm sao với đám người này.

Chuyện này âu cũng không phải riêng một mình hân phiền não, chỉ sợ các đại thế lực lớn tại cái thế giới này cũng là có phiền não như hắn đây, không chừng còn mệt mỏi hơn.

"Tộc trưởng..! Cổ Cự Cao đã từ Chấn Nam Đại Lâu chuyển qua Trần phủ cư ngụ!" Mang Hiển Vinh tràn đầy lo âu hồi đáp.

"Trần gia thật được ông trời chiếu cố hay sao..?" Mang Ngấn Sơn nắm chặt đôi tay, rất là không có cam tâm lên tiếng.

Mấy hôm nay Trần gia gặp phải đại sự, hai tên Trưởng Lão thực lực cao cường bên trong Trần gia bị người ta diệt, dù Trần gia có che giấu nguyên nhân như thế nào,mật thám của bọn họ cũng liền có thể biết được nguyên nhân chân chính bên trong.

Ngay khi nghe Trằn gia đắc tội với lại một cái Nhị Giai Trận Pháp Sư, còn rất lớn khả năng đó là Cổ Cự Cao, chẳng những là Mang gia hắn, nghĩ đến các thế lực khác bên trong Chấn Nam Thành cũng là đang mừng rơn, chờ đợi đến khi Cổ Cự Cao đem Trần gia diệt đi, bọn hắn sẽ hành động đem địa bàn của Trần gia cắn nuốt sạch sẽ không còn.

Có ai ngờ đâu, hung thủ không phải là Cổ Cự Cao, là một người khác, càng điên đầu hơn đó là Cổ Cự Cao yêu thích tam nữ nhi của Trần Tiêu Thiên, còn là chuyển đến Trần phủ nữa.

Như không có bất ngờ nào xảy ra, Trần gia sẽ có quan hệ thông gia với lại Mân Việt Quận Thành Cổ gia.

Mà một khi như thế, mấy cái gia tộc như bọn họ vốn đã bị Trần gia đè nặng đánh, bây giờ càng là không có cơ hội ngóc đầu lên.

Điểm may mắn duy nhất của Mang gia bọn họ là hưởng ít hương hỏa của Nguyễn gia, sẽ không bị chèn ép quá thảm thiết.

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.