Chương trước
Chương sau


Bổn ý của hai người bọn họ là muốn độc chiếm Tam Dương Quyết, không hề muốn chia sẽ nó cho bất kỳ người nào.

Nhưng ý tưởng thì cũng phải xem tình huống thực tế thế nào thì mới biết mình có thể thực hiện được hay không.

Ở trong hoàn cảnh này, cả Mang gia lẫn Trần gia thế lực đều không có thua cho Liệt gia bọn họ, muốn độc chiếm là chuyện rất khó.

Thậm chí bọn họ hai người còn lo lắng đến chuyện hai gia tộc này có khả năng đem bọn họ giết đi, không cần phải chia phần cho mấy người mình.

Như bọn họ làm vậy, hai người mình cũng không có cách nào, đối phương người đông thế mạnh, muốn đem bọn họ giết đi không phải là việc gì khó.

Xong chuyện Liệt gia vì kiên kỵ chỗ dựa phía sau của hai gia tộc này, chưa chắc đã phái người đến lấy lại công đạo cho bọn họ, có thể nói bây giờ hai đứa mình bị giết, cũng sẽ là bị chết một cách oan uổng.

Được như bây giờ, đã là quá tốt rồi, chí ít mình cũng đã có thể đem Tam Dương Quyết trở về báo cáo với lại gia tộc được rồi.

"Ò....Ó..O..!".

Tiếng gà gáy vang lên, báo hiệu một ngày mới sắp đến..

"Nơi đây không thể ở lâu..! Chúng ta thu dọn sạch sẽ, rồi rời khỏi nơi này thôi...!" Trần Tiêu Thiên đưa ra chủ ý, chủ ý này của hắn nhận được cái gật đầu của hầu hết mọi người.

Tô gia xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ làm nhiều thao tác để che đậy tin tức từ trước, nhưng giấy không thể nào gói được lửa, sớm hay muộn gì tin tức cũng sẽ bị lộ ra, muộn nhất là một tiếng đồng hồ sau khi trời sáng mà thôi.

Bọn họ phải tranh thủ khoảng thời gian này, lấy đi tất cả những gì có thể lấy, hủy đi tất cả những gì có thể hủy được, nếu không chỉ cần để lọt một ít bằng chứng vào trong tay người của Phủ Thành Chủ, đám người bọn họ sẽ gặp phải vô tận phiền toái, thậm chí còn có thể bị bắt lại nữa kìa.

"Hai vị Trưởng Lão..! Ngấn Sơn ngưỡng mộ hai vị từ lâu..! Hai vị Có thể đến Mang gia tôi làm khách một ít hôm! Để Ngấn Sơn có thể bày tỏ lòng ngưỡng mộ của mình..!" Mang Ngấn Sơn nhìn đến Trần Tiêu Thiên không chú ý đến, đi đến Liệt Thường cùng Liệt Thắng hai người, chân thành tha thiết lên tiếng.

"Ngấn Sơn tộc trưởng..! Thật ngại quá, thiếu gia bên kia còn đang chờ chúng tôi trở về hội báo công tác, nên ý tốt của ngài hai người chúng tôi chỉ có thể để trong lòng..!". Lão hồ ly, muốn mượn tay của hai người bọn họ đối phó với Trần gia bên kia, không có cửa đâu.

"Như vậy thì thật đáng tiếc..!" Mang Ngấn Sơn thở dài một tiếng, cũng là không có cố gắng chèo kéo hai người này thêm một lần nữa.









...

Năm giờ sáng..! Cách Tô gia mười cây số về phía Tây..!

"Hết rồi..! Tô gia của ta thật sự đã bị diệt tộc..!"

Tô Trục Lưu đứng trên một cái tòa nhà cao tầng vốn là sản nghiệp bí mật không người nào hay biết của Tô gia, nhìn về bên phía trước đây từng là Tô gia phủ đệ, bây giờ đang là bị lửa cháy ngút trời.


Hắn là hiểu được, Tô gia của mình đã không còn, là bị người ta diệt tộc mất rồi, toàn bộ dòng chính của Tô gia, bây giờ cũng chỉ còn một mình hắn sống sót.

Loại cảm giác người thân mất, gia tộc không còn này, thật sự rất là khó để vượt qua, nếu như được, hắn tình nguyện cùng gia tộc tồn vong, cũng không muốn đứng ở nơi đây, tận mắt nhìn thấy gia tộc sụp đổ.

"Thiếu Tộc Trưởng..! Cậu hãy cố nén bi thương..! Tô gia sau này còn cần cậu đến khôi phục lại..!".

Tô Tất Nhi, Yêu Sĩ lục trọng hậu kỳ, là một chi nhánh của Tô gia, cũng là quản sự của tòa cao ốc này.

Chi mạch này của hắn chuyển đến cao ốc này đã hơn ba mươi năm, hắn là người đứng đầu của mạch này, theo lệnh Tộc Trưởng, một khi gia tộc gặp phải đại họa diệt môn, gia tộc sẽ sắp xếp để người được chọn kế thừa gia tộc rời đi theo con đường bí mật đến nơi đây, bọn hắn sẽ vô điều kiện nghe theo mệnh lệnh của người đó, xem người đó như Tộc Trưởng đến đối đãi.

Tô Trục Lưu từ đường hầm bí mật xuất hiện tại phòng ngủ của hắn, còn đưa ra Tộc Trưởng tín vật, như vậy Tô Trục Lưu chính là đời kế tiếp theo Tộc Trưởng, bọn họ phải tận mọi khả năng phù trợ cho Tô Trục Lưu phục hồi lại gia tộc.

"Tất Nhi Trưởng Lão..! Ông nói đúng, tôi còn có nhiệm vụ phải khôi phục lại gia tộc..!" Tô Trục Lưu lấy tay lau nhẹ đôi hàng nước mắt không biết là chảy ra từ khi nào.

Nhớ lại hai tiếng đồng hồ trước, khi hắn muốn cùng gia tộc chống lại hai gia tộc lớn tấn công, Tộc Trưởng, cha của hắn, Đại Trưởng Lão mấy người đều ra lệnh cho hắn không được đi ra bên ngoài, mà phải theo con đường hầm chạy đến nơi đây, tạm thời mai danh ẩn tích, chờ một ngày kia, khi tu vi của hắn đại thành, liền quay trở lại Chấn Nam Thành nơi đây, tìm Trần gia cùng Mang gia trả thù, khôi phục lại sự huy hoàng của Tô gia.

Có thể nói là trọng trách của hắn quá nặng, nhưng hắn không có con đường lựa chọn, ai bảo trong thế hệ trẻ tuổi của Tô gia bây giờ, ngoài hắn ra thì không còn nhân tài nào quá kiệt xuất nữa đâu.

"Khôi phục gia tộc..! Ta nghĩ mày không có cái cơ hội đó..!"







"Ai...Là người nào..? Mau lăn ra đây..!"

Nghe âm thanh này, cả Tô Trục cũng như Tô Tất Nhi đều là giật nãy cả mình, Tô Tất Nhi là người phản ứng nhanh hơn cả, hắn từ trong Túi Không Gian của mình xuất ra một kiện Nhị Giai Thượng Phẩm Yêu Binh trường kiếm, đi đến che chắn trước mặt của Tô Trục Lưu, đề phòng cẩn thận trường hợp đối phương đánh lén.

"Xẹt..Xẹt..!"

Không bao lâu sau khi Tô Tất Nhi lên tiếng, phía trước mặt hai người bọn họ đã xuất hiện một người trung niên khoảng bốn mươi hai tuổi, y phục rất là rách nát, nhưng không khó nhận ra người này là Tô gia một thành viên, ký hiệu trên trang phục là của Tô gia đã chỉ rõ thân phận của người này.

"Tô Hòa Trưởng Lão..! Sao lại là ông..?"

Người này vừa xuất hiện, Tô Trục Lưu đã nhanh chóng nhận ra ngay được thân phận của đối phương. Đồng thời ánh mắt cũng rất kinh ngạc.

Tô Hoà, Yêu Sĩ thất trọng hậu kỳ cảnh giới, xuất thân từ một chi nhánh của Tô gia, ba năm trước, vì đột phá Yêu Sĩ thất trọng, cho nên được gia tộc ban cho danh hiệu Nội Viện Trưởng Lão, được tham gia các hội nghị của gia tộc.

Cách đây hai tiếng đồng hồ, ở bên trong hội nghị gia tộc, hắn cũng là đã có gặp qua Tô Hòa. Cái làm cho Tô Trục Lưu hắn ngạc nhiên ở đây là vì sao Tô Hòa có thể còn sống được.

Theo như tin tức mới nhất mà hắn được biết, Tô gia tất cả mọi người đã chết hết, ngay cả tu vi cao như là đại Trưởng Lão cũng đã không còn sống, vậy thì một người tu vi không phải mạnh nhất như Tô Hòa có thể chạy thoát được, đây là một chuyện rất là kỳ lạ a.

"Sao không phải là ta được..?"

Tô Hòa nhàn nhạt hỏi lại, đâu có ai quy định, tu vi thấp không thể nào thoát chết được đâu.

Sống chết trong lúc đó, ngoài những yếu tố về thực lực, còn có mưu trí cùng thủ đoạn nữa, hắn Tô Hòa vì thủ đoạn cao hơn những người khác, nên mới có thể thoát chết mà thôi.

"Tô Hòa Trưởng Lão..! Ông còn sống thì thật tốt quá, chúng ta cùng nắm tay nhau, xây dựng lại một cái Tô gia hùng mạnh như trước đây..!"

Tô Trục Lưu không có quan tâm đến chuyện Tô Hòa dùng cách gì để có thể thoát được sự tấn công của hai gia tộc, điều này không có quan trọng nữa, quan trọng là Tô gia vẫn còn có người còn sống, đây còn là một người có tu vi Yêu Sĩ hậu kỳ, với tu vi này, Tô Hòa sẽ lả một trợ lực cực kỳ lớn cho việc khôi phục Tô gia của hắn, hắn nên mừng rỡ mới phải.







Tuy bên ngoài hớn hở chào đón Tô Hòa, nhưng lén lút bên trong, Tô Trục Lưu là dùng tay phải của mình, viết sau lưng của Tô Tất Nhi mấy chữ, không biết Tô Trục Lưu viết cái gì, chỉ thấy Tô Tất Nhi thân hình hơi có chút run nhẹ, nhưng rất nhanh nó đã qua đi, Tô Tất Nhi lại khôi phục bình thường như trước đó.

"Ha ha ha..! Khôi phục Tô gia..! Mày cũng đừng có ở đó mà nằm mơ nữa.!"

Tô Hòa sau khi nghe được những lời nói vừa rồi của Tô Trục Lưu, hắn là cười dài một trận, bên trong âm thanh đó chứa biết bao là khinh thường cùng miệt thị.

Tô Trục Lưu này có thể không biết, lần này kẻ địch diệt đi Tô gia, không chỉ là Mang gia cùng Trần gia hai nhà, mà còn có Liệt gia, xa hơn nữa là Cổ gia cùng Nguyễn gia một mạch tại Mân Việt Quận nơi này.

Dù sau này Tô Trục Lưu có được thành tựu lớn, thậm chí đột phá Yêu Sư cường giả thì có thể làm được gì. Đến Trần gia kiếm chuyện thì có Cổ gia ra mặt, đến Mang gia trả thù thì đụng phải thế lực còn mạnh hơn Cổ gia nhiều lần là Nguyễn gia.

Thế lực duy nhất mà Tô Trục Lưu có thể đối phó được là Liệt gia cũng không hề đơn giản, bọn chúng bên trong cũng không thiếu Yêu Sư cường giả, nói thì nói vậy thôi, chứ Tô Trục Lưu này có thể đột phá được Yêu Sư cường giả hay không còn chưa có biết.

Thậm chí tên này có thể còn sống để mà rời khỏi Chấn Nam Thành hay không cũng còn là một cái ẩn số, ở đó mà mơ mộng đến chuyện trả thù, khôi phục lại gia tộc.

"Ảnh Nhạn Kiếm Pháp..! Giết..!"

Đang khi Tô Hòa đang cười mỉa Tô Trục Lưu mơ mộng hão huyền, Tô Tất Nhi bỗng dưng đột ngột ra tay, kiếm chiêu thứ bảy bên trong Ảnh Nhạn Kiếm Pháp được Tô Tất Nhi vận dụng rất thuần thục, cùng kết hợp với lại bộ pháp ảo diệu của mình, nhanh như một tia chớp bay đến vị trí của Tô Hòa đang mất đề phòng.

"Xoẹt..Xoẹt..!"

"Thật là sơ ý..!"

Tô Hòa dù là bị tập kích bất ngờ, nhưng với phản ứng của một người Yêu Sĩ thất trọng hậu kỳ, cũng có thể ngay giây phút sống chết làm ra phản ứng, hắn liền nhanh chóng ngã người xuống dưới đất, lăn tới đằng trước mấy vòng, liền may mắn tránh khỏi một chiêu đánh lén của Tô Tất Nhi.

Nhưng nhìn lại, nơi vai phải của hắn có một đường máu chảy ra, điều này chứng tỏ vừa rồi hắn cũng đã bị thương, nếu mà sâu xuống một chút nữa thì cánh tay phải của hắn đã đi đời nhà ma rồi, hắn trách mình sơ xuất chính là như vậy.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.