Chương trước
Chương sau



Nên nghĩ cách để Trần Vân Thanh trưởng thành thật nhanh, làm một đại cao thủ có thể chống lại được Chu gia.

Khi đó không chỉ nàng, mà thế lực phía sau của nàng cũng sẽ được lợi không hề nhỏ à nha.

'Không được..! Địa phương nơi này ...? ' Thái Na Trát nhíu mày.

Thiên Địa Linh Khí thực quá tồi tàn một chút, dù Trần Vân Thanh thiên tư có yêu nghiệt đến như thế nào, đặt trong một cái hoàn cảnh như thế, muốn đột phá Yêu Hoàng cũng là khó khăn, nói gì đến Yêu Đế hay Yêu Thánh...! Xem ra muốn để cho Trần Vân Thanh trở thành cường giả, phải nghĩ cách để cho y rời khỏi nơi này thì mới được a.

...

"Vân Thanh..! Con định bao giờ rước Ngô Tiểu Diễm qua cửa..?" Trần Thiên Tâm thu hồi lại ánh mắt quan sát Ngô Tiểu Diễm bên ngoài kia, nhìn lại thằng con của mình đang uống trà này, không khỏi mỉm cười lên tiếng hỏi.

Không sai..! Hắn nhìn Ngô Tiểu Diễm lâu như vậy, đây là vì hắn đã xem Ngô Tiểu Diễm như con dâu của mình đến đối đãi.

Trước đây Ngô Tiểu Diễm là một cô gái người không ra người, ma không ra ma, nếu mà con hắn lấy Ngô Tiểu Diễm khi đó, hắn tuy sẽ không có phản đối, nhưng trong lòng cũng sẽ có đôi chút lấn cấn.

Nhưng giờ đây, Ngô Tiểu Diễm đã vịt hóa Thiên Nga, trở nên xinh đẹp tuyệt luân, con hắn lấy Ngô Tiểu Diễm, hắn đây sẽ hai tay ủng hộ hết mình.

"Khục..! Khục..!"

"Cha..! Cha đang nói đến chuyện gì đây..?" Trần Vân Thanh đang nâng chén trà lên muốn uống, nghe Trần Thiên Tâm nói như vậy, hắn là bị sặc nước không hề nhẹ.

"Con không định ngày rước Ngô Tiểu Diễm, vậy để ba làm..! Ngày mai là ngày tốt, hai đứa thành hôn luôn đi..!" Trần Thiên Tâm hết sức là bá đạo lên tiếng nói.

Trai lớn lấy vợ, gái lớn lấy chồng, trước đến giờ vẫn luôn là như thế mà. Thật là khó khăn con của hắn mới gặp được một người con gái tài nết vẹn toàn như là Ngô Tiểu Diễm, làm cha như hắn sao có thể bỏ qua cho được.

Nếu như Trần Vân Thanh mà không có tranh thủ, để người khác đến trước cướp đi, khi ấy dù có hối hận e là cũng không còn kịp rồi.

Hắn thấy loại kịch bản này rất dễ dàng xảy ra. Ngô Tiểu Diễm là một người con gái tốt đến như vậy, thả ra bên ngoài thì có khối người xếp hàng muốn lấy nó làm vợ. Không đến lượt đứa con khù khờ của mình đâu.









Không được, lần này dù thằng nhóc này có phản đối thế nào, hắn cũng phải cương quyết đem mối hôn sự này làm xong mới được..! Hắn không muốn sau này con của hắn là phải hối hận cả đời.

"Cha à..! Con cùng Tiều Diễm quan hệ còn chưa có phát triển đến mức độ đó đâu..!" Trần Vân Thanh khá là im lặng nhìn lão tía của mình.

Trần Vân Thanh hắn đường đường là thiên tài số một số hai ở Chấn Nam Thành, muốn lấy vợ đẹp mà nói, chỉ cần hiển thị ra thực lực chân chính, có bao nhiêu người con gái xếp hàng chờ lọt vào mắt xanh của hắn.

Thế mà nhìn lại lão tía mình gương mặt sốt sắng, làm như Trần Vân Thanh hắn không thể nào lấy được vợ không bằng, thật là hết nói nỗi mà.

"Không đến mức đó..! Khi lấy về sẽ đến mức đó mà thôi..!" Đối với chuyện này, Trần Thiên Tâm rất là kiên quyết.

Hắn trong lòng bây giờ cũng có ý nghĩ y chang như Trần Tiểu Hoa cô gái kia một dạng, thế giới này hàng ngày hàng giờ có biết bao nhiêu đôi vợ chồng lấy nhau, trong số đó có bao nhiêu người thật sự là vì tình yêu, hay vì cùng thích đối phương mà cưới.

Nhưng sau khi lấy nhau về, bọn họ vẫn sống với nhau thật tốt đó thôi. Thế nên là trước lấy qua cửa cái đã, còn tình cảm từ từ bồi dưỡng cũng không có muộn.

"Ba à..! Con đã từng hứa với lòng..! Ngày nào chưa tìm được mẹ về..! Con sẽ không có lấy vợ..!" Trần Vân Thanh gương mặt chuyển biến qua khá đau thương.

Đây chỉ là cái cớ mà thôi, hắn hoàn toàn không có bao giờ đi hứa mấy chuyện như thế này với bản thân mình cả.

Trần Vân Thanh thở dài, hắn biết không tung ra độc chiêu, lão tía này sẽ không có buông tha cho hắn chuyện cưới xin lần này.

Nói thật, chiêu này mà còn không có hữu dụng nữa, hắn sẽ ngay lập tức đi ra bên ngoài, đưa Ngô Tiểu Diễm chạy về Chấn Nam Thành, để cho ông già này ăn Tết ở đây một mình cho bỏ ghét.

"Mẹ của con..!"

Quả nhiên, Ngu Thư Hân vẫn là điểm yếu chí tử của Trần Thiên Tâm, mỗi khi nhắc đến vợ của mình, trong lòng của hắn cũng thật đau xót, dĩ nhiên cũng sẽ không có tiếp tục bàn đến chuyện lấy vợ cho Trần Vân Thanh rồi.

"Đúng vậy đó cha..! Khi gia đình ta còn chưa đoàn tụ, con không muốn nghĩ đến hạnh phúc của bản thân mình..!" Trần Vân Thanh bên ngoài nói dối trắng trợn, nhưng bên trong, hắn cũng đang rất là ngưng trọng.

Hắn không thể nào lấy Ngô Tiểu Diễm cho được..! Không phải là vì hắn không có thích cô gái này, mà là vì một nguyên nhân còn lớn hơn, đó là Ngô Tiểu Diễm thân phận không hề đơn giản...!







Mới vừa rồi đây, khi cha của hắn nhắc đến chuyện hắn bắt buộc phải lấy Ngô Tiểu Diễm, Dung Thiên Thần Ngọc bỗng nhiên đưa ra cảnh báo nghiêm trọng, có một luồn cự đại sát ý đang tiến đến.

Nếu mà hắn dám lên tiếng đồng ý, hắn có một trực giác, chẳng những là mình, ngay cả cha mình cũng đừng có mong gì có thể được sống.

Loại cảm giác này rất khủng bố, cũng rất là chân thật, chỉ đến khi hắn thảeng thừng cự tuyệt, luồn sát ý này mới biến đi mất.

Thế nên hắn dám chắc rằng, Ngô Tiểu Diễm không đơn giản, người bí mật đi theo Ngô Tiểu Diễm này cũng không hề đơn giản, không biết đối phương hiện tại là có cái mục đích gì đây.

"Vân Thanh..! Nếu con không muốn..! Như vậy thì tùy con đi..!"

Trần Thiên Tâm đưa chén trà lên uống cạn, hắn thật sự không có biết được chuyện mình vừa đi qua quý môn quan lượn một vòng rồi mới về, hắn nghe lời nói từ chối của Trần Vân Thanh kiên quyết như vậy, cũng là không có tiếp tục ép nó nữa.

Hai người bọn họ là cha con mà, hắn nỡ lòng nào đi ép Trần Vân Thanh làm chuyện mà nó không có mong muốn kia chứ. Chuyện tình cảm này, thôi thì để mấy đứa tụi nhỏ nó tự giải quyết với nhau đi.

"Ân..! Sao ta lại buồn ngủ quá vậy kìa..?"

Buông chung trà xuống đặt dưới bàn, Trần Thiên Tâm cảm nhận ra thân thể của mình chợt trở nên uể oải lờ đờ, như muốn chìm vào giấc ngủ một dạng, cái này làm hắn khá là khó hiểu a, nên nhớ từ khi bước vào tuổi trung niên, hắn rất ít khi ngủ nhiều. Hồi đêm hắn đã ngủ đủ giấc rồi, không có lý do gì ban ngày lại ngủ nữa.

"Rầm..!"

Đáng tiếc không có người nào trả lời cho Trần Thiên Tâm về câu hỏi mà mình đang nghi hoặc, sau khi nói xong, hắn liền ngã xuống trên bàn, ngủ một cách say sưa ngon lành.

"Cha à..! Là do con bỏ thuốc ngủ vào bên trong trà đó a..!"

Trần Vân Thanh uống cạn chén trà thơm, nhìn Trần Thiên Tâm vẫn không có hiểu vì sao mình lại ngủ mê đi, không khỏi lắc đầu, chậm rãi lên tiếng nói nhỏ.

Để cho ông ta nằm ngủ giấc, là để cho ổng không cần nói nhiều đến chuyện lấy vợ của hắn nữa, khi tỉnh lại cũng sẽ quên đi chuyện này.

Thứ hai nữa, cũng là quan trọng nhất, đó là hắn muốn đem hỏa độc trong người của ông ta hóa giải đi.







Nói thật, Dung Thiên Thần Ngọc bí mật thật quá lớn, từ khi ở mộng cảnh trở về, hắn đã tự nhủ lòng, không cần để cho bất kỳ một ai biết về cái bí mật của Dung Thiên Thần Ngọc này.

Nếu mà không, chỉ sợ sẽ đem lại hậu quả không thể nào tưởng tượng ra nỗi. Nên thôi, lão tía này chịu khó ngủ một giấc đi vậy.

"Hắc Ngục Thôn Viêm..! Mày muốn thôn phệ Hỏa Độc bên trong cơ thể của ba tao..?" Trần Vân Thanh dùng ý niệm, đem Hắc Ngục Thôn Viêm từ bên trong Khí Hải đi ra bên ngoài, hơi có chút nghi hoặc hỏi.

Đóa Linh Hỏa này có linh tính, tuy nó đã bị lực lượng thần bí kia hủy diệt hỏa linh từ cả tháng trước, nhưng không có hoàn toàn triệt tiêu, nó vẫn có linh trí mới, chỉ là không có thông tuệ quá như tên Hoài Linh trước đây thôi, linh trí bây giờ của nó tầm đứa trẻ từ hai đến ba tuổi.

Tức là tu hành lại từ đầu, cũng dễ cho Trần Vân Thanh hắn khống chế hơn. Vừa rồi chính là nó ở bên trong Khí Hải, truyền lại ý niệm muốn đem Hỏa Độc trong người lão tía của hắn cắn nuốt, nên Trần Vân Thanh hắn mới đưa nó ra bên ngoài này.

"Xèo..xèo..!"

Hắc Ngục Thôn Viêm không có trả lời Trần Vân Thanh, nó bây giờ cũng chẳng thể nào trả lời, thôi thì dùng hành động chứng minh bản thân mới là tốt nhất.

Chỉ thấy Hắc Ngục Thôn Viêm bay đến bên người của Trần Thiên Tâm, cách vị trí đặt thân thể của Trần Thiên Tâm không đến hai mươi cm, từ bên trong hỏa diễm phát ra một loại hấp lực, đem Hỏa trong người của Trần Thiên Tâm hấp thụ đi ra, mỗi khi cắn nuốt được một phần, nó lại vui vẻ hơn một phần, khí tức trên người của nó cũng tăng cao lên.

"Nhị Giai Trung Phẩm Linh Hỏa..!" Trần Vân Thanh đem Hắc Ngục Thôn Viêm nắm trở lại trong lòng bàn tay, cảm nhận được cấp bậc tăng lên của nó, hắn không khỏi có chút vui mừng.

Khi hắn gặp Hắc Ngục Thôn Viêm lần đầu tiên, cấp bậc của nó ở hàng Nhị Giai Thượng Phẩm Linh Hỏa, vô hạn tiếp cận Tam Giai Linh Hỏa, nhưng sau một loạt biến cố, nó đã bị hàng xuống Nhị Giai Hạ Phẩm Linh Hỏa, bây giờ đem Hỏa Độc trong người lão tía hắn cắn nuốt hết sạch, nó là đã thăng lên là Nhị Giai Trung Phẩm Linh Hỏa, lên một cấp độ nhỏ.

Xem ra Thái Na Trát nói không có hề sai, Hắc Ngục Thôn Viêm thật sự có thể thôn phệ các loại năng lượng hỏa diễm trong trời đất này để mà tiến giai, nếu mà thuận lợi, chỉ sợ không được bao lâu nữa, nó sẽ khôi phục lại như lúc trước, thậm chí có thể đột phá lên Tam Giai Linh Hỏa..





Nếu bạn rảnh, xin mời đọc
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.