Món nợ giữa Dương gia trấn cùng Chấn Nam Đạo, đáng lý nàng phải tự mình ra tay trả mới đúng.
Nhưng nàng cũng hiểu bản thân mình chỉ là phận nữ nhi, thiên phú không phải rất tốt, dù có làm thế nào, cũng không thể thể nào tiêu diệt Chấn Nam Đạo cho được, vì vậy, nàng chỉ có thể trông mong vào người khác.
Trần Vân Thanh là cọng rơm cứu mạng của nàng nàng ngay lúc bây giờ, nàng cũng chỉ có thể trông cậy vào người thanh niên này.
"Xẹt..!"
"Trần Vân Thanh này xin thề với trời, không diệt sạch Chấn Nam Đạo, thề không làm người...!"
Trần Vân Thanh rút ra Nghịch Phong Kiếm, cắt vào bàn tay của mình một cái, máu tươi lập tức tuôn ra, chỉ tay lên trời thề đọc.
Đây là huyết thề, nếu như hắn không thể nào thực hiện được lời thề đọc này của mình, hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc.
"Xẹt..!"
Dương Tư Tư mỉm cười, nụ cười hài lòng nhất từ khi Dương gia Trấn bị diệt đến nay, có lời hứa này của Trần Vân Thanh, nàng có chết cũng không hề nuối tiếc.
"Dương cô nương...! Cô muốn làm cái gì..?"
Trần Vân Thanh hoảng hồn, nhanh chóng đem thanh kiếm trong tay của Dương Tư Tư đánh bay, vừa rồi như mà hắn chậm tay một chút, nói không chừng bây giờ Dương Tư Tư đã hồn quy âm minh giới mất rồi.
"Vân Thanh công tử..! Tôi đã không còn gì nữa rồi, có sống trên đời này cũng không có ý nghĩa..!" Dương Tư Tư nước mắt chảy dài.
Nàng hiện tại đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-long-quy-nguyen-truyen/2750380/chuong-464.html