Chương trước
Chương sau



Mang Tính nuốt một loạt Đan Dược vào trong cơ thể, đem thương thế tạm thời trấn áp, toàn lực một quyền đánh về phía Trần Ấn Văn.

Trong hoàn cảnh này hắn không thể nào không liều mạng cho được, bằng mọi giá hắn phải đánh lui Trần Ấn Văn, hay chí ít cũng có thể để cho hắn nhìn thấy một con đường có thể rời khỏi nơi này, chạy trở về Mang gia báo tin, nếu không tất cả mọi người đều sẽ tiêu tùng rồi.

"Ong..! Ầm...! Phốc..!"

"Châu chấu đá xe..!"

Một quyền đem Mang Tính đánh bay về phương xa, nhìn Mang Tính đã không thể còn hơi thở ra vào nữa, Trần Ấn Văn nhàn nhạt lên tiếng nói.

Hắn là Yêu Sĩ bát trọng hậu kỳ, nhị Giai Thượng Phẩm Yêu Kỹ cũng có chút nhập môn, thực lực bên trong hàng Yêu Sĩ bát trọng cũng xem như là cao thủ tốp đầu.

Còn Mang Tính này chỉ là một tên Yêu Sĩ lục trọng hậu kỳ, thực lực kém hắn quá xa, dù có dùng Đan Dược kích phát hết tiềm năng của cơ thể, vẫn là không thể nào bù đắp được sự chênh lệch của đôi bên cho được.

"Ảnh Nhạn Kiếm Pháp..! Giết..!"

Mang Tính tình cảnh không được khả quan, Trần Vân Thanh là nhìn thấy rõ, hắn cũng không có ngu gì mà làm ngư ông đắc lợi trong hoàn cảnh này cả.

"Hừ..! Đến đúng lúc lắm..!".

"Hùng Nguyên Quyền ..! Giết..!"

Trần Ấn Văn tiếp tục hừ lạnh một tiếng.

Tuy là đang ra tay đối phó với lại Mang Tính, nhưng mà hắn chưa bao giờ thôi đề phòng Trần Vân Thanh.

Người này mới là mục tiêu chính của hắn trong chuyến đi đến Lạc Hoàng Miếu nơi này, độ nguy hiểm của Trần Vân Thanh là cao gấp trăm lần Mang Tính.

Vì thế cho nên, ngay khi Trần Vân Thanh có động tác bất thường, hắn liền là đã chú ý đến, Hùng Nguyên Quyền mà hắn tích súc thời gian qua, vốn không phải dành cho một tên vô dụng như Mang Tính, mà chính là dành cho Trần Vân Thanh này đây.

"Xẹt..! Ong..! Phốc...! Rầm....!".

"A...!"









"Quả nhiên ta đoán không sai..!"

Nhìn cánh tay trái của mình đã bay đi thật xa khỏi thân thể, Trần Ấn Văn gương mặt không khỏi kinh hãi tột cùng.

Dù là hắn đã đánh giá cao Trần Vân Thanh, luôn đề phòng Trần Vân Thanh, sử dụng chiêu thức mạnh nhất để đối phó với lại Trần Vân Thanh.

Tuy nhiên hắn vẫn không thể nào lường trước được thực lực của Trần Vân Thanh này lại kinh khủng đến như thế này, cánh tay trái của hắn vừa rồi bị mất chính là minh chứng rõ ràng nhất.

"Vân Thanh đại ca..! Vân Thanh đại ca..! Anh lại làm sao rồi..!"

Dương Tư Tư nhanh chóng chạy đến, ôm lấy thân thể của Trần Vân Thanh, khóc lóc lên tiếng.

"Haiz..! Tư Tư..! Tôi đã bảo cô chạy đi rồi..! Cô còn quay lại làm cái gì..?"

Trần Vân Thanh thở dài một tiếng, khó khăn lắm mới lên tiếng trách móc Dương Tư Tư một câu.

Cô gái này...! Không biết phải nói gì với cô ta nữa đây cho phải...!

Hắn biết quá rõ ràng người mà Trần Ấn Văn này muốn đối phó chỉ có một mình hắn mà thôi, ông ta sẽ không quan tâm đến một Yêu Sĩ nhất trọng hậu kỳ như Dương Tư Tư này đâu.

Trước đó Dương Tư Tư cũng là đã hứa với hắn rời đi rồi, sao cô ta lại khờ dại đến nỗi quay lại đây chịu chết như thế này.

"Tư Tư..! Xin lỗi..! Tôi không thể bảo vệ cô được rồi..!"

Ánh mắt của Trần Vân Thanh nặng trĩu, trước khi nhắm lại, hắn lờ mờ trông thấy Trần Ấn Văn gương mặt hết sức dữ tợn đi đến nơi này, hắn là biết đến, mình đã không còn có hy vọng gì có thể sống sót trong hoàn cảnh hiện nay.

Có chút đáng tiếc, cũng có một chút xin lỗi vì không thể bảo hộ được Dương Tư Tư an toàn, thôi thì hẹn cô ta kiếp sau, nếu còn có cơ hội, hắn sẽ bù đắp cho cô ta vậy.

"Ong..!".

"Trần Vân Thanh..! Mày đi chết đi..!"

Trần Ấn Văn dồn toàn lực cho một chiêu này của hắn đánh đến vị trí của Trần Vân Thanh cùng Dương Tư Tư hai người, tuy nhiên hắn không có dám đến gần Trần Vân Thanh phạm vi trong vòng năm mét, dù Trần Vân Thanh hơi thở đã rất là yếu, còn đã ngất xỉu mất rồi.







Đây là vì hắn quá sợ Trần Vân Thanh.

Nếu như vừa rồi, Trần Vân Thanh không phải bị thương quá nặng, không thể thi triển được trọn vẹn chiêu kiếm của Tô gia kia, thì hắn đã mất mạng rồi, mà không phải chỉ mất một cái cánh tay đơn giản như thế.

Người này hôm nay nhất định phải chết, nhưng cũng nên đặt bản thân mình vào một cái vị trí an toàn mới được.

"Ong...! Ong..! Rầm..! Rầm...!".

"Nguy hiểm..!"

"Là ai..?"

....

Sáng sớm ngày hôm sau..! Trần Phủ...!

"Mang gia đã bị Chấn Nam Đạo tiêu diệt..! Kể từ hôm nay Trần gia chúng ta sẽ là bá chủ của Chấn Nam Thành này..!"

"Ha ha ha..! Tin tức tốt, lần này Chấn Nam Đạo làm rất tốt, ta bắt đầu có hảo cảm với lại bọn người này rồi..!"

"Cũng nên trách đám Mang gia quá ngu ngốc, sao lại đi đắc tội với lại Chấn Nam Đạo nặng đến nỗi phải bị diệt môn như thế này kia chứ..!"

"Một gia tộc rác rưởi như thế mà còn muốn cùng Trần gia chúng ta tranh phong, bọn chúng cũng xứng hay là sao.?"

Mới sáng sớm, Trần gia thấp thì là đệ tử Ngoại Môn, cao lên đến Ngoại Viện Trưởng Lão, tất cả đều tụ tập lại từng khu vực nhìn tấm giấy thông báo mà gia tộc vừa mới phát ra tức thì.

Trên đó ghi vô cùng rõ ràng, Mang gia đêm qua là bị người của Chấn Nam Đạo tập kích, tất cả mọi người bên trong Mang gia đều là đã bị diệt ngay trong đêm, ngay cả Mang Phủ cũng là khói lửa nghi ngút, biến mất ngay trong đêm.

Tất cả đều sôi nỗi nghị luận về chuyện này, nhưng phần đông trên gương mặt người nào người nấy đều là hiện lên thần sắc vui mừng, đón nhận tin tức này hết sức là tích cực, không có bất kỳ người nào đi thương xót hay hỏi thăm đôi chút về Mang gia còn có hậu nhân để lại hay không cả.

Đương nhiên rồi, Mang gia từ trước đến nay vẫn là đối thủ truyền kiếp của Trần gia bọn họ, trong suốt chiều dài lịch sử tồn tại, không có lúc nào mà Mang gia không gây ra phiền toái cho Trần gia, số người Trần gia bị Mang gia ám toán lên đến hàng ngàn người hàng vạn người qua năm tháng.

Không những vậy, Mang gia còn là thế lực cướp đoạt nhiều tài nguyên của Trần Gia bên mình, làm cho tài nguyên tu hành gia tộc chu cấp cho bọn họ hàng tháng tu luyện ngày càng giảm sút, tất cả điều này đã làm cho Trần gia người đối với Mang gia có cái nhìn thành kiến vô cùng sâu đậm, hận không thể đem cái gia tộc này diệt đi.







Bây giờ thì tốt rồi, Mang gia ấm đầu đi đắc tội với lại Chấn Nam Đạo, làm cho Bang chủ bọn chúng dẫn theo nhân mã đến diệt môn, đây là bọn chúng đáng phải nhận, không có người nào đi thương xót cho kẻ thù của mình cà.

"Trần Lâm..! Theo anh nghĩ chuyện này như thế nào..!"

Ở một nơi khác, có một đám khoảng hơn mười người, tất cả đều là Đệ Tử Nội Viện, thực lực cực cao.

Như đám Trần Gia đệ tử có mặt tại khu vực này, chắc chắn sẽ nhận ra được, đây là những cao thủ đứng đầu của Nội Viện, đồng thời là những người đã xuất sắc đánh bại rất nhiều đệ tử Nội Viện khác, dành được danh ngạch đi đến Mân Việt Quận Thành tham gia khảo hạch lần này, trong đó trừ Trần Tuyết Tùng cùng mấy người dòng chính nhất của Trần gia ra, những người còn lại đều là có mặt đông đủ ở nơi đây.

"Ngoài chuyện nó quá giống với Tô gia ra, ta không có nhìn ra nó có gì khác biệt..!" Trần Lâm nhàn nhạt mỉm cười trả lời.

Tô gia bị diệt môn lúc trước, Trần Gia cũng dán thông báo nói cho mọi người bên trong phủ biết là do Chấn Nam Đạo gây ra. Đến hôm nay Mang gia bị diệt, cũng là một kịch bản tương tự.

Thêm một điểm chung nữa là cả hai lần mấy gia tộc kia diệt môn, người được lợi ích luôn là Trần Gia.

Lần trước Trần Gia cùng Mang Gia chia đều địa bàn mà Tô gia để lại, lần này Trần Gia hốt đậm hơn, không có ai đứng ra chia cắt tài nguyên của Mang gia với Trần gia nữa cả, chân chính đã đem Mang gia nuốt sạch.

Lần nuốt sạch này còn quan trọng hơn lần trước quá nhiều, Mang gia đã chiếm gần một nữa địa bàn lớn bên trong Chấn Nam Thành, đem Mang gia địa bàn nuốt vào, đồng nghĩa với lại đem toàn bộ địa bàn của Chấn Nam Thành nơi đây lấy hết, từ nay về sau, Chấn Nam Thành đã không còn thế lực nào dám cùng Trần gia bọn họ tranh dành nữa cả, Trần gia hiện tại là chân chính bá chủ của Chấn Nam Thành rồi.

"Giống nhau thật..! Nhưng đối với lại Trần gia chúng ta là một chuyện tốt..!" Trần Phiên An cũng là mỉm cười rất tươi lên tiếng.

Chuyện Chấn Nam Đạo diệt Mang gia một chuyện, chỉ lừa được những người không hiểu biết, ai dùng đầu óc một chút, liền có thể nghĩ ra được, chuyện này có đến chín mươi phần trăm là do Trần gia ra tay, đem Mang gia diệt đi.

Sau đó liền đổ tội cho Chấn Nam Đạo, dù sao từ trước đến nay, Chấn Nam Đạo luôn là một cái mục tiêu thích hợp cho bất kỳ thế lực nào muốn thoát khỏi tội lỗi do mình làm ra.

Cũng phải nói thêm, hắn thật sự rất là bội phục thực lực của Trần gia, có thể đem một cái thế lực không kém hơn mình là bao Mang gia cấp diệt tộc, không để lại dấu vết gì.

Thực lực cường đại của Trần gia ẩn dấu trong bóng tối bao nhiêu năm nay có thể nhìn thấy được lốm đốm.

Có một cái cường đại như vậy gia tộc đứng phía sau chống lưng, bọn họ ra bên ngoài cũng có tự tin lớn hơn rất nhiều.



Nếu bạn rảnh, xin mời đọc
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.