Chương trước
Chương sau


Trần Phú biết nếu như mình không đưa ra hậu trường phía sau, sẽ là rất khó để đám người này ra tay giúp mình. Chờ qua kiếp nạn hôm nay, hắn có thể bình an trở về nhà, khi đó mình lấy một ít tài nguyên hậu tạ đám người này là được rồi.

Còn số lượng lớn như thế, vậy thì thôi đi, dù hắn có chịu, lão tía của hắn cũng không có chịu đâu. Đưa đám người này một phần mười, xem như là bọn chúng may mắn rồi.

Có điều những chuyện này tạm thời giấu kín tại trong lòng, không thể nào nói đi ra, nếu không mà nói, đám người này nhất định sẽ không có ra tay cứu giúp hắn đâu.

"Thì ra là Thiếu Các Chủ của Trân Bảo Các! Như vậy chuyện này liền dễ làm rồi!" Trần Ánh Dương nghe Trần Phú báo ra lai lịch, ánh mắt càng là tham lên, những nghi ngờ trước đây cũng là đã tan thành mây khói cả rồi.

Trân Bảo Các! Luận về tài lực có thể không bằng được những đại thế lực như Trần Phủ một dạng, nhưng cũng là đứng tốp đầu Chấn Nam Thành tồn tại. Các Chủ Trân Bảo Các còn là giàu có nỗi tiếng, đừng nói là mười mấy vạn đồng vàng, mười mấy vạn Hạ Phẩm Linh Thạch ông ta cũng có.

Đám người mình giờ ra tay cứu giúp con trai bảo bối của ông ta, nghĩ đến hậu tạ tuyệt đối sẽ không có ít, một chút Nội Khí Đan kia chỉ là mưa bụi, lần này bọn họ là làm đúng rồi.

'Hừ! Bọn mày cũng cần có mạng hưởng dụng mới được a!' Trần Hải đám người nhìn đến bộ dạng như nắm chắc phần thắng trong tay của đám người Trần Ánh Dương, trong lòng là cười lạnh liên tục không thôi.

Một trăm ba mươi viên Nội Khí Đan tuy là một con số tài nguyên khổng lồ, nhưng với điều kiện là phải đưa được Trần Phú rời khỏi Trần Phủ này mới được.

Mà nhìn bên này Trần Phục một mấy người, có thể nói chắc chắn trăm phần trăm sẽ không có để cho Trần Phú bình yên rời đi.

Tên này Trần Ánh Dương vừa mới đột phá Yêu Giả bát trọng không bao lâu, chỉ mới đánh bại được một tên Yêu Giả thất trọng hậu kỳ Trần Phục, liền cho là nơi đây không ai có thể khắc chế được mình rồi. Hạng người tự cao tự đại, lại quá ngu si như Trần Ánh Dương, chắc chắn là sẽ không có cái kết cục gì tốt.

"Ha ha ha! Đã như vậy tao cũng muốn xem bọn mày nhận mối làm ăn này như thế nào?" Trần Phục nhìn một đám người kiêu ngạo Trần Ánh Dương kia, liền là giận quá hóa cười.

Tại Ngoại Viện này hắn là đã từng gặp nhiều tên kiêu căng ngạo mạn, nhưng kiêu ngạo như Trần Ánh Dương là người đầu tiên mà hắn nhìn thấy.

Chỉ mới đột phá Yêu Giả bát trọng không lâu, khí tức còn khá là phù phiếm, hiện tại không ở lại hang ổ của mình ổn định cảnh giới, còn chạy ra bên ngoài gây sóng gió.









Chờ xem, một lát nữa đây tên khốn kiếp này còn kiêu ngạo như thế này được nữa không.

"Lão Phục! Người này để tao đến giải quyết cho mày đi!" Trần Hành nhìn Trần Phục muốn ra tay đem Trần Ánh Dương trấn áp lại, liền là nhanh chóng tiến lại gần hắn, vỗ nhẹ vai, muốn là thay hắn đi ứng chiến.

"Như vậy!... Thôi được rồi..! Mày làm việc tốc chiến tốc thắng!" Trần Phục bị ngăn cản lại, gương mặt hơi có chút biến ảo, nhưng cuối cùng cũng là lui ra nhường tên Trần Ánh Dương này lại cho Trần Hành.

Hắn biết hoàn cảnh của mình hiện tại, lúc trước bị Trần Ánh Dương dùng thủ đoạn đánh lén, hiện tại cánh tay phải của mình đang là tê rần, đau đớn khó chịu. Nếu mà hiện tại ra tay, có đến chín mươi phần trăm là hắn không phải là đối thủ của Trần Ánh Dương.

Trần Hành đúng lúc này ra mặt, cũng liền là hợp ý của hắn, hắn cũng không có làm cao nữa, xem như là mình nợ của Trần Hành này một cái nhân tình, sau này có cơ hội trả lại cho y vậy.

"Lão Đại! Thằng đó chính là Trần Hành!" Nhìn thấy người xuất chiến là Trần Hành mà không phải là Trần Phục, Trần Tùng Lâm đến bên cạnh, cẩn trọng lên tiếng nhắc nhở.

"Chuyện này thì tao biết!" Trần Ánh Dương gật đầu.

Hắn không phải là người mù tin tức như là Trần Phục, đối với lại chuyện của Trần Vân Thanh hắn là quan tâm rất sát sao, những người bên cạnh y hắn cũng không có bỏ sót.

Trần Hành này theo như hắn biết trước đây không lâu đã hạ ba huynh đệ của Trần Bái Bì, từng ngồi lên vị trí của Trần Vân Thanh một thời gian. Thực lực đúng là không thể nào khinh thường.

Nhưng mà đám người Trần Bái Bì chỉ là Yêu Giả thất trọng mà thôi, còn là bị Trần Vân Thanh giã cho một trận thừa sống thiếu chết, tên Trần Hành này nhân cơ hội hư không mà vào, hái đi quả ngọt, cũng chẳng phải quang minh chính đại gì.

Hắn Trần Ánh Dương không phải là Trần Bái Bì, hắn là Yêu Giả bát trọng, cũng không hề bị thương tích gì, hắn cũng không tin mình không phải là đối thủ của Trần Hành tên này.

"Trần Hành! Ngươi đi chết đi!"







" Linh Hạt Điểm Nhãn! Sát!".

"Vù..Ào ào...!"

Ra tay trước khống chế người, như đã muốn cùng Trần Hành tên này động thủ mà nói, Trần Ánh Dương hắn phải ra tay trước, xuất kỳ bất ý, không cho đối phương bất kỳ cơ hội chuẩn bị, liền có thể trăm trận trăm thắng.

"Ào ào...Ong...Ong..!"

"Linh Hạt Quyền tiểu thành chi cảnh! Không nghĩ đến Trần Ánh Dương sư huynh lại che giấu thâm sâu như vậy!" Nhìn đến Trần Ánh Dương như hóa thành một con hạt lấy một tốc độ cực nhanh bay đến vị trí của Trần Hành, Trần Tùng Lâm không khỏi run rẩy nói.

Linh Hạt Quyền! Nhất Giai Thượng Phẩm Yêu Kỹ! Đây là một bộ chuyên tấn công Yêu Kỹ, rất khó tu hành, năm ngoái khi có cơ hội vào Yêu Kỹ Các của Trần Phủ, hắn cũng đã từng nghiên cứu qua loại này Yêu Kỹ, cũng là muốn chọn nó làm chủ tu Yêu Kỹ, đây là vì uy lực của nó có rất là lợi hại.


Nhưng nhìn đến điều kiện tu hành hà khắc cũng như rất khó tu hành, hắn đành từ bỏ, chọn một môn Yêu Kỹ khác hợp với mình hơn.

Hắn cũng không nghĩ đến, Trần Ánh Dương lại chọn bộ Yêu Kỹ này, còn có thể tu luyện đến cảnh giới tiểu thành trong vòng một năm ngắn ngủi, thiên phú của Trần Ánh Dương không phải là bình thường tốt thôi đâu.

"Trước giờ chúng ta điều đã hiểu lầm Ánh Dương sư huynh rồi!" Trần Lịch đi đến bên cạnh Trần Tùng Lâm, hắn cũng vô cùng cảm khái nói.

Linh Hạt Quyền này hắn cũng có nghe nói qua, muốn tu luyện nó, liền là phải chịu gian khổ phi thân lên không trung nhiều giờ liền, còn phải nhìn thật rõ ràng động tác của Yêu Hạc.

Những chuyện này như không phải là người kiên trì cùng tâm trí kiên định, rất khó để mà làm được đến.

Trước đến nay Trần Ánh Dương luôn cùng bọn họ ăn chơi đàn điếm, cả đám bọn họ đều cho rằng Trần Ánh Dương và đám người mình đều là cùng một hạng người. Nhưng giờ nhìn lại, hoàn toàn là không phải, đám người mình cùng Trần Ánh Dương là người của hai thế giới khác nhau.







"Chúng ta đều là bị Trần Ánh Dương sư huynh lừa mà thôi!" Trần Tùng Dương cũng là gật đầu lên tiếng.

Nghĩ lại cũng đúng, nếu mà Trần Ánh Dương là một người như bọn họ đây, thì làm thế nào có thể trong vòng một năm đem Nhất Giai Thượng Phẩm Yêu Kỹ tu luyện đến tiểu thành. Nếu mà giống bọn họ, Trần Ánh Dương sao có thể lấy mười bảy tuổi đã là Yêu Giả bát trọng cảnh giới cho được. Nên nhớ bọn họ cùng Trần Ánh Dương là bằng tuổi, nhưng tu vi hiện tại chỉ là Yêu Giả lục trọng mà thôi.

"Trận chiến này Ánh Dương sư huynh chắc thắng!" Lời nói của Trần Tùng Lâm được rất nhiều người đi theo tán thành, trong đó có cả Trần Phú một người.

Trần Ánh Dương là Yêu Giả bát trọng, còn là thi triển ra Linh Hạt Quyền tiểu thành cảnh giới, đã đem mọi con đường lui của Trần Hành phong sát một cách gắt gao, dường như là không có một cơ hội sinh tồn nào.

Trong khi đó Trần Hành, bọn họ nghe được đến một tháng trước y cũng chỉ là Yêu Giả thất trọng hậu kỳ cảnh giới mà thôi, hai bên thực lực cách biệt quá lớn, bọn họ không có nghĩ ra Trần Hành có thể xoay chuyển được cục diện trong tình cảnh này.

"Rầm..Rầm rầm....Phốc...!"

"Làm sao có thể....?"

Trận chiến vừa kết thúc, Trần Tùng Dương đám người trợn to mắt kinh ngạc không thể tin vào kết quả.

Vốn trong ý nghĩ của tất cả mọi người, người mà bị đánh bay cả chục mét là Trần Hành mới đúng, nhưng giờ nhìn lại, người mà bay ra xa thổ huyết lại là Trần Ánh Dương. Bọn họ dụi mắt lại một lần nữa xem mình có nhìn lầm không, kết quả vẫn là không có thay đổi, người bị thương vẫn là Trần Ánh Dương, còn Trần Hành thì vẫn một bộ như dạo chơi bên kia, như chưa hề động thủ một dạng.

"Khục...khục...! Hắc...hắc hắc...! Không nghĩ đến Trần Ánh Dương tao lại thua, còn là thua trong tay một tên chó săn của Trần Vân Thanh!" Trần Ánh Dương ho ra không ít máu tươi, nở một nụ cười hết sức là chua chát nói.

Khi nghe được Trần Vân Thanh biến đổi, không còn là một tên phế vật như xưa, Trần Ánh Dương hắn là không phục, hắn quyết tâm tu luyện, quên ăn quên ngủ tu hành.

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.