Cô ôm lấy ánh dương của bản thân
*
Bầu không khí lắng đọng trong vài giây.
Khương Chiếu Tuyết chưa bao giờ ngẩng đầu, ánh mắt nàng chỉ rơi vào đôi tay đang nắm lấy nhau của cả hai, hỏi:" Muốn rửa mặt không? Em đi lấy nước cho chị."
Sầm Lộ Bạch nói:" Không cần."
Sợ nàng sẽ đột ngột đứng dậy rồi bỏ tay ra. Cô nắm lấy tay nàng chặt hơn, khến kim tiêm trong người rỉ máu.
Khương Chiếu Tuyết căng thẳng, nhanh chóng dùng tay còn lại mở ngón tay cô ra, khiến cô thả lỏng:" Chị làm gì vậy?"
Cuối cùng nàng cũng ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt đầy xót xa, ngấn lệ.
Sầm Lộ Bạch bị mắng, nhưng cũng không giận, mà chỉ cười nhẹ.
"Mông Mông." Cô khẽ gọi, mang theo chút hoài niệm và an ủi.
Khương Chiếu Tuyết nhìn gương mặt tái nhợt của cô, cuối cùng cũng không thể cầm lòng, để mặc nước mắt rơi rớt.
"Chị đáng ghét thật đấy." Nàng không kìm được tiếng nức nở, cúi thấp người xuống, nhào vào lòng Sầm Lộ Bạch, tủi thân như một đứa trẻ.
Trái tim của Sầm Lộ Bạch bỗng trở nên mềm mại và đau đớn.
"Tôi xin lỗi." Cô ôm chặt nàng, đau đớn xin lỗi.
Khương Chiếu Tuyết nức nở trong vòng tay cô.
"Chị có biết em đã lo lắng, sợ hãi như thế nào, và đã đợi chị bao lâu không?" Nàng trách móc với tiếng khóc nức nở, như muốn khóc cho dáng vẻ giả vờ tươi cười trước mặt Dung Trĩ và Sầm Dao suốt những ngày qua, cố tỏ ra kiên cường.
Cõi lòng Sầm Lộ Bạch ướt át. Cô cố nén cơn đau tại cơ lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-lo-thanh-sac/485156/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.