Đã gần tám giờ, mưa gió mù mịt. Sầm Dao hay tin, lập tức chạy đến bệnh viện. Những gì cô ấy nhìn thấy là hình ảnh bê bết máu của Khương Chiếu Tuyết và Lôi Bình phía ngoài phòng cấp cứu.
Khương Chiếu Tuyết đứng bên ngoài phòng cấp cứu, nắm chặt chiếc nhẫn và đồng hồ mà bác sĩ đã cởi ra khỏi tay Sầm Lộ Bạch, loạng choạng. Lôi Bình đỡ lấy nàng, dường như đang khẽ khuyên nhủ nàng điều gì đó.
Tim Sầm Dao đập thình thịch, hai chân như mất kiểm soát, suýt chút nữa đã khuỵu xuống.
"Chị dâu!" Cô ấy cố gắng đứng vững, chạy nhanh về phía Khương Chiếu Tuyết.
Khương Chiếu Tuyết chậm rãi quay đầu nhìn cô ấy, ánh mắt tịch liêu, một lúc lâu sau mới mở miệng nói:" Lộ Bạch đang cấp cứu. Bác sĩ nói chị ấy mất quá nhiều máu, nên chúng ta hãy chuẩn bị tâm lý."
Giấy báo nguy kịch cũng đã được viết một lần rồi.
Lần đầu tiên Khương Chiếu Tuyết phát hiện ra rằng tên của mình có nhiều nét và khó viết như vậy.
Sầm Dao vươn tay đỡ lấy tường, cuối cùng cũng không gắng gượng nổi, chậm rãi ngồi sụp xuống.
"Chị ơi!" Cô ấy thảng thốt, bỗng dưng tự đập đầu mình:" Em xin lỗi, em xin lỗi... Xin lỗi chị dâu, lẽ ra em nên khuyên chị ấy."
Cô ấy run rẩy nắm lấy đầu tóc mình:" Em không nên thuận theo ý chị ấy, em không nên."
Cô ấy bật khóc nức nở, sự hối hận và tự trách dần lấp đầy tâm trí cô ấy.
Dòng nước mắt đã khô của Khương Chiếu Tuyết lại bị cô ấy kích thích.
Nàng run rẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-lo-thanh-sac/485154/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.