Một mê cung không có lối ra
*
Bầu trời đen kịt như mực, phía ngoài tòa nhà, mưa to đã tạnh, chỉ còn lại mặt đất ẩm ướt và cành lá đổ nát, báo hiệu cho một trận mưa rền gió dữ vừa trải qua.
Khương Chiếu Tuyết rũ mi mắt, đẩy vali về phía trước trong trạng thái đờ đẫn, bước thẳng đến lối vào của Quân Đình. Nàng bị một chiếc taxi đi ngang qua mở cửa sổ ra và hỏi:" Người đẹp, muốn đi đâu?" thì mới bình tĩnh lại, phát hiện ra bản thân không có nơi nào để đi.
Ký túc xá tại trường cũng đã trả phòng, ký túc xá nhân viên vẫn chưa được sắp xếp, bố mẹ trong nhà... nàng không muốn khiến bọn họ lo lắng.
Trong tiềm thức, nàng vẫn muốn duy trì hình ảnh hoàn hảo của Sầm Lộ Bạch trước mặt họ.
Nàng sững người tại chỗ, lắc đầu với tài xế theo bản năng, sau đó dần dần bình tĩnh lại, suy nghĩ lung tung, rồi lại lục túi xách để tìm điện thoại và gọi cho Dung Trĩ.
"Dung Trĩ, cậu có ở nhà không? Có tiện cho tôi ở nhà vài ngày được không?" Nàng khẽ hỏi, nhưng lại không tài nào giấu đi được giọng mũi.
Dung Trĩ đang định nói đùa, nhưng khi nghe thấy có gì đó không ổn trong giọng nói của nàng, cô ấy lập tức ngừng cười, đồng ý:" Tôi đang ở nhà, rất tiện, sao vậy?"
Khương Chiếu Tuyết chỉ trả lời: "Vậy hiện tại tôi có thể đến đó được không?"
"Được chứ." Dung Trĩ hào sảng.
Cô ấy do dự, tựa như muốn hỏi điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không làm vậy. Khương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-lo-thanh-sac/485151/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.