Mười ngón tay đan vào nhau 
* 
Một đêm đầy những giấc mơ hỗn độn. Khương Chiếu Tuyết không nhớ được hướng phát triển cụ thể của cốt truyện, chỉ nhớ rằng trong giấc mơ, có một mảng lớn mạn châu sa hoa, còn Sầm Lộ Bạch đứng trong biển hoa, dáng người thánh thiện, quyến rũ như nữ thần Aphrodite trong thần thoại Hy Lạp cổ đại, đẹp đến nao lòng người nhìn. 
Dường như đang thu phục và mời mọc, khiến nàng cầm lòng chẳng đặng muốn tiến đến gần, nhưng luôn bị chặn lại bởi biển mạn châu sa hoa trải dài, không thể làm gì khác. 
"Lộ Bạch..." Nàng vuốt ve những cánh hoa bất tận, kêu lên đầy bất lực và đau đớn. 
Sầm Lộ Bạch không đáp lại nàng, nhưng một tiếng chuông đinh tai xuyên thẳng vào đầu đã chia cắt bầu trời ma mị, đầy quyến rũ và nguy hiểm của nàng. 
Khương Chiếu Tuyết giật mình tỉnh dậy. 
Trời chưa hửng sáng, bóng đêm vẫn còn mờ mịt. Sầm Lộ Bạch nằm trên chiếc gối gần trong gang tấc, nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt trong veo tựa như trăng như mây. 
Quyến rũ hệt như trong giấc mơ. 
Khương Chiếu Tuyết sững sờ. Trong vài giây, nàng không thể phân biệt được đây là mơ hay thực. 
Sầm Lộ Bạch hé môi, khẽ mỉm cười:" Ngủ có ngon không?" 
Giọng cô hơi khàn, tựa như lười biếng lúc vừa mới tỉnh dậy. 
Khương Chiếu Tuyết chậm chạp tỉnh táo, vành tai nàng lập tức nóng ran, nhẹ nhàng đáp:" Ổn ạ." 
Nàng lợi dụng hành động tắt đồng hồ báo thức trên điện thoại di động để xoay người, tránh không nhìn Sầm Lộ Bạch nữa. Gương mặt nhỏ nhăn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-lo-thanh-sac/485111/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.