Bà Sầm của tôi
*
Tiểu khu cũ không có thang máy, hành lang khá hẹp, chỉ đủ chỗ cho hai người bước cạnh nhau. Sầm Lộ Bạch đi bên ngoài, bất cứ khi nào có người bước xuống cầu thang, cô đều ý thức tránh sang một bên.
Khương Chiếu Tuyết luôn cảm thấy cô đang tự hạ mình nên muốn đổi vị trí cùng cô, nhưng Sầm Lộ Bạch không đồng ý.
Im lặng có chút kỳ quái, Khương Chiếu Tuyết chủ động bắt chuyện:" Con gái của cô giáo luôn cảm thấy nơi đây không có thang máy, bố mẹ lại già yếu, sống ở đây không tiện nên trước khi ra nước ngoài đã mua một căn nhà mới cho họ tại nơi xa hơn một chút, cũng đã trang trí xong xuôi rồi. Nhưng cô giáo vẫn nhất quyết muốn sống ở đây, đàn chị cũng chẳng biết phải làm sao. Không biết chị ấy đã gọi cho bọn em bao nhiêu lần để nhờ bọn em thuyết phục giúp rồi."
Sầm Lộ Bạch tiếp lời:" Vậy em đã khuyên chưa?"
"Em đã khuyên một lần."
"Sao em lại không khuyên nữa?"
Khương Chiếu Tuyết mỉm cười:" Các giáo viên rất thích nơi này. Trước mắt vẫn sống rất ổn, em cảm thấy tốt hơn hết nên tôn trọng mong muốn của họ."
Sầm Lộ Bạch cười nhẹ: "Tôi có thể hiểu được."
Khương Chiếu Tuyết:" Vâng?"
"Leo cầu thang thì dễ, nhưng yên tĩnh lại rất khó."
Khương Chiếu Tuyết nhìn sang, sau đó mỉm cười theo cô.
Sầm Lộ Bạch và nàng đều cùng nghĩ về một thứ. Trước đây, nàng đã từng đoán rằng Sầm Lộ Bạch hẳn là người thích yên tĩnh như mình, quả nhiên đúng là như thế.
Vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-lo-thanh-sac/485092/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.