Diêu Thẩm nhìn ra cánh cửa phòng tắm đơn giản với nỗi lo lắng tột độ.
Có vẻ như cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi qua cánh cửa, nhưng tâm trí cậu cảm thấy như đang ở dưới nước, choáng váng và chậm chạp với sức nặng của thông tin mới đang trôi bên trong nó.
Quỷ hút máu có ý gì, Diêu Thẩm là một Ma Vương? Hay đã từng là, ít nhất là thế?
Làm sao điều đó có thể xảy ra chứ?
Làm sao có thể không làm Ma Vương nữa?
Cậu bé quỷ hút máu thở dài. "Ta có thể thấy ngươi đang bị suy nhược thần kinh, nhưng chúng ta không có thời gian cho việc này đâu."
"Rất xin lỗi vì đã làm phiền mày," Diêu Thẩm nói, cắn chặt từng từ.
"Đừng trì hoãn nữa và bắt đầu đi," quỷ hút máu nói, dậm chân một cách sốt ruột.
Hít một hơi thật sâu, Diêu Thẩm với đến tay nắm cửa và vặn nó, mở cánh cửa phòng tắm không có gì đặc biệt của mình vô trong con hẻm dẫn đến con phố nhộn nhịp.
Con quỷ đẩy cậu về phía trước trước khi Diêu Thẩm có thể do dự ở ngưỡng cửa thêm một chút, cố gắng câu giờ thêm cho mình.
Điều đầu tiên cậu chú ý đến ở U Đô là mùi hương. Nó có mùi giống như một lễ hội, chính xác hơn là lễ Thanh minh. Nó ngay lập tức đưa Diêu Thẩm trở lại tuổi thơ của mình, bất cứ khi nào cha mẹ cậu thu xếp không tranh cãi đủ lâu để đưa cậu đi xem đồ trang trí lễ hội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-lay-nam-chinh-quy-vuong-cua-toi/3678939/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.