Trời gần vào thu, thời tiết không còn quá nóng nữa.
Gió từ sông thổi vào mát rượi, thoang thoảng mùi hoa quế dịu ngọt. Mà Phong Thích nắm tay y, nhiệt độ vẫn rất cao. Mười tám tuổi là lúc tinh lực sôi trào nhất, tâm tư cũng vội vàng nhất.
Quý Trung Hàn nghe rõ từng lời của Phong Thích, cũng hiểu rõ ý của hắn.
Hóa ra nắm tay bên đá tình nhân, ngắm hoàng hôn, đom đóm đầy trời cùng ánh mắt thâm tình, đều chỉ là diễn tập.
Văn Nguyên là nữ sinh vô cùng xinh đẹp trên xe ngày đó, Quý Trung Hàn lớn như này, ngoại trừ mẹ của Phong Thích, thì cô là người đẹp nhất y từng thấy.
Loại đẹp đẽ ấy, đánh động nhân tâm, rất dễ vừa gặp đã yêu.
Quý Trung Hàn không cảm thấy nhẹ nhõm hay vui mừng, hóa ra là Phong Thích không phải muốn tỏ tình với y.
Đây không phải là việc tốt sao, tại sao y không vui nổi.
(Truyện được đăng duy nhất tại )
Dáng vẻ thất thần của y khiến Phong Thích không khỏi dùng sức nắm lấy tay y.
Phong Thích không lui lại, càng không có ý định rút lui đến khoảng cách an toàn, vẫn là khoảng cách chỉ mà cần cúi xuống là có thể hôn Quý Trung Hàn: "Này, cậu nói xem? Cô ấy có thích không hả?"
Giọng hắn mang chút âm mũi, có hơi lười biếng.
Nếu Quý Trung Hàn lớn hơn vài tuổi và từng trải hơn, y sẽ biết Phong Thích lúc này đã có mị lực mà một người đàn ông nên có.
Đó là loại đặc trưng đặc biệt làm người ta thẹn thùng đến đỏ mặt.
Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-kham/225222/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.