Nhiều năm qua đi, gặp lại nhau. Quý Trung Hàn đã nghĩ sự chán ghét của Phong Thích sẽ có lực sát thương lớn như thế nào, không ngờ khi thật sự nghe được điều đó, tim y như bị ngàn kim đâm vào, đau nhói.
Phong Thích nhìn y chằm chằm, nhìn sắc mặt y vì lời nói của mình mà tái nhợt đi, nụ cười ôn nhu trên môi nhạt đi, lạnh lùng nói: "Sao vậy, lại muốn ra vẻ đáng thương sao?"
Quý Trung Hàn vội rũ mắt, đẩy bàn tay đang chạm vào mình của Phong Thích ra, vội vã lui lại.
Đến khi hoàn toàn rời khỏi khí tức bao vây của Phong Thích, y mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Phong Thích thấy y né tránh, cười lạnh một tiếng, ngữ điệu ám muội lại nhẹ nhàng hỏi: "Sao lại trốn tôi nữa rồi? Những chuyện thân mật hơn, chúng ta không phải cũng đã làm rồi sao?"
Gáy Quý Trung Hàn toát mồ hôi, dần ngứa ran.
"Phong Thích, chuyện năm đó đã qua lâu rồi..."
Phong Thích biến sắc: "Quý Trung Hàn, cậu nhớ kỹ cho tôi, từ lúc cậu gạt tôi, những chuyện này đã vĩnh viễn không bỏ qua được. Đây đều là các người nợ tôi!"
Cảm giác đau đớn do quá lo lắng chợt nảy lên huyệt thái dương, y thật sự không còn tâm trí để tranh luận chuyện năm đó cùng Phong Thích nữa rồi.
Huống hồ đúng như Phong Thích nói, y đã lừa gạt hắn, dù có hiểu lầm một vài chuyện nhưng cũng không thể phủ nhận y đã làm tổn thương Phong Thích.
Mà Phong Thích cũng đã quyết liệt đáp trả lại y, cho nên di chứng vẫn còn đến tận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-kham/225213/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.