Phong Thích kéo áo che ngực lại, sau khi trông tươm tất hơn rồi mới nói: "Điện thoại hết pin, không nhận được cuộc gọi của nó."
Đây là đang giải thích với Quý Trung Hàn vì sao Lâm Nhuế không liên lạc được với hắn.
Song Quý Trung Hàn cho rằng Phong Thích tự mình trực tiếp nói với Lâm Nhuế sẽ thích hợp hơn.
Nhưng vì Phong Thích đã nói vậy, Quý Trung Hàn đành phải lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Lâm Nhuế.
Cậu ấy rất ổn, còn sống.
Sau khi gửi tin xong, Quý Trung Hàn nói với Phong Thích: "Vậy thì không quấy rầy nữa."
Nói xong, Quý Trung Hàn định quay về phòng thì lại nghe thấy tiếng rên từ phía sau.
Chỉ thấy Phong Thích một tay vịn khung cửa, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
Quý Trung Hàn bị tình huống bất thình lình của hắn doạ hết hồn: "Cậu sao vậy?"
Y nhớ tới lời Lâm Nhuế nói, Phong Thích từng bị thương nặng, cứ hễ trời mưa là bệnh cũ tái phát, luôn đau đớn dữ dội.
Thực ra trong lòng Quý Trung Hàn mơ hồ có chút sợ hãi, sợ rằng là do Phong Thích bị thương trong lúc đến sân bay từ biệt năm đó mà dẫn đến hậu quả của hiện tại.
Khi đó y đi rồi, sau đó cũng không rõ Phong Thích rốt cuộc bị thương ra sao, chỉ hy vọng Lâm Nhuế có thể nói cho y biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Phong Thích không sợ đau mà lúc này lại khom người, chống tay lên đầu gối chân phải thoáng thở gấp, không lâu sau trán cũng rịn mồ hôi.
Đây không thể là giả vờ, là thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-kham/1073911/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.