Cuộc nói chuyện của ta và Ninh Vương kết thúc bằng việc ta bỏ chạy thất thần .
Ninh Vương đuổi theo ta ra đến sân, người hầu cận của chàng ta vội vàng chạy đến, thì thầm với chàng ta vài câu.
Chàng ta ngước mắt nhìn sâu về phía ta, dặn dò:
「Đừng đi đâu hết, đợi ta về.」
Ta gật đầu, nhìn theo chàng ta rời đi. Nhưng đợi đến tối chàng ta cũng không về, mà Trường Ninh Công chúa lại đến.
「Bọn họ nói Khương Yển giả chết, nói ngươi là Khương Yển.」
Trường Ninh Công chúa mắt đỏ hoe, mong đợi đánh giá ta.
Ta không ngạc nhiên, mộ của ta ở đó, sớm muộn gì họ cũng sẽ tra.
Chỉ cần hiểu một chút về công việc khám nghiệm tử thi là sẽ hiểu, chỉ lửa lớn đốt, người không thể cháy thành tro tàn.
Cho nên, nếu Thái tử muốn lật ngược tình thế, nói ta giả chết để vu oan cho hắn, đó là lối đi tốt nhất.
Đây cũng là một lý do khác khiến ta không rời khỏi Kinh thành.
「Ngươi thật sự là Khương Yển sao?」
Nàng mắt đỏ hoe hỏi ta:
「Nếu ngươi thật sự là, vậy mau theo ta đi.」 Ta nhíu mày.
「Bọn họ đào mộ ngươi rồi, bên trong chỉ có một nắm tro cỏ. Cho nên bọn họ nghi ngờ ngươi chưa chết, từ đó bắt Trương Chính Trúc ở phủ nha để tra tấn hỏi cung.」
「Trương Chính Trúc nói hắn không tìm thấy thi thể ngươi, nên vơ một nắm tro chôn vào, những cái khác hắn không biết gì cả.」
Trương Chính Trúc quả thực không biết gì.
「Khương Yển, ngươi đi đi.」
Trường Ninh Công chúa giọng nghẹn ngào:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-ke-am-hay-duong-bon-vuong-chi-thich-nguoi/4681979/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.