Ninh Vương mặc hắc bào, chắp tay đứng trước mộ.
Ta cứ tưởng chàng ta sẽ khóc lóc một chút, dù sao chúng ta cũng có chút tình giao hảo.
Nhưng ngoài dự đoán của ta, chàng ta chỉ dừng lại một khắc, rồi lạnh lùng xuống núi.
「Vương gia gầy đi rồi.」
Một tỷ muội xót xa nói:
「Sắc mặt cũng không tốt, đoán chừng lâu rồi không ngủ ngon.」 Quả thực là vậy, gầy đi không ít.
Nhưng chàng ta phế Hoàng Hậu, giam lỏng Thái tử, công sức này rất đáng.
Mọi người lần lượt xuống núi, dưới chân núi, ta đột nhiên thấy Ninh Vương quay lại ở lối núi bên kia. Sao lại quay lại? Ta từ biệt mấy tỷ muội, lặng lẽ đi theo sau chàng ta.
Ninh Vương đứng một mình trước mộ ta không nói gì, nhưng không hiểu vì sao, ta luôn cảm thấy bóng lưng chàng ta có chút bi thương.
Nhất định là ảo giác của ta. Nhưng chưa kịp suy nghĩ nhiều, chàng ta đột nhiên cầm lấy cái xẻng bên cạnh, bắt đầu đào mộ.
Ta kinh hãi, lùi lại trốn sau gốc cây. Trong mộ chỉ chôn một nắm tro, chẳng lẽ chàng ta không tin ta đã chết?
Hay là, đào ra quất xác? Ninh Vương hận ta đến mức đó sao?
Không nên a. Dù gì chúng ta cũng cùng nhau vượt khó khăn , không dám nói là huynh đệ, nhưng cũng là bằng hữu chứ. Đừng đào nữa, mộ của ta còn có ích mà.
Ninh Vương vung xẻng hơn mười lần, rồi giận dữ quăng sang một bên, chàng ta chỉ vào mộ nói:
「Ta tưởng ngươi giả chết để giúp Bổn Vương, không ngờ ngươi ngu ngốc đến mức làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-ke-am-hay-duong-bon-vuong-chi-thich-nguoi/4681976/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.