Bắc Cung Vũ là người thông minh, hắn vừa rồi cho Nhậm Thương Khung chỗ dựa, mới nói muốn quấy rầy cơm tối. Đợi bọn người Nhậm Đông Sơn xám xịt rời đi, Bắc Cung Vũ rất biết điều cáo từ ra về.
Nhậm Thương Khung cũng không tận lực lưu khách, chỉ nói:
- Trong nhà có chuyện, làm cho Bắc Cung bá bá chê cười. Hôm nay Bắc Cung bá bá giúp ta một hồi...
- Haiii, hiền chất, ngươi nói đi đâu vậy? Dao nhi nhà của ta đại đạo hạt giống vậy mà thật sự thức tỉnh. Cho tới giờ khắc này, lão phu còn cảm thấy hết thảy thoáng như trong mộng. Hiền chất a, ngươi thật sự là thần. Những lời nói khách sáo kia…, lão phu cũng không muốn nói nhiều. Nếu như không ngại mà nói, chúng ta từ nay về sau dùng thúc cháu tương xứng. Tại Vân La Thành, hiền chất nếu cần tới lão phu giúp đỡ, cứ mở miệng! Tóm lại ngươi nhớ kỹ, lão phu thiếu ngươi một cái Thiên đại nhân tình!
Bắc Cung Vũ là người ngay thẳng, Nhậm Thương Khung giúp hắn hóa giải một cái khúc mắc, trong lòng của hắn rất cảm kích, đây là thật tâm chân ý.
Tăng thêm người này trước nay rất nguyên tắc, trừ những chi tiết nhỏ ra, vẫn là phi thường hào sảng. Nói cách khác, Bắc Cung Vũ là nhân vật có mặt mũi ở Vân La Thành, nếu là người khác, mặc dù trong nội tâm cảm kích, nhưng vừa rồi cũng sẽ không cần cùng Nhậm Thương Khung diễn trò tạo thế.
Nhậm Thương Khung là muốn hiệu quả như vậy, lập tức biết thời biết thế:
- Bắc Cung bá bá,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-hu-than-vuong/193826/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.