Hoàng Phủ Xuân lẩm bẩm thở dài nói:
- Chẳng lẽ thật bỏ thành mà chạy, mạnh ai chạy trối chết sao?
Những người này, thật vất vả tụ tập chung một chỗ, bản ý cũng là ôm đoàn sưởi ấm, hợp lực chống cự yêu tộc. Thời gian lâu dài, tự nhiên cũng có cảm xúc lệ thuộc vào nhau.
Một khi muốn mạnh ai nấy chạy, lẫn nhau tách ra, tự nhiên cũng có chút cảm giác dứt bỏ không ra. Nếu như là ở thời bình, những Đại Đạo cường giả này đều là nhân vật kiêu hùng, quả quyết không có cảm xúc anh hùng hụt hơi này.
Nhưng mà, ở trước mặt tai nạn yêu tộc, ở trong hoàn cảnh ngày diệt vong, cho dù là cường giả, tính cách yếu ớt cũng sẽ bị mở rộng vô hạn, khó tránh khỏi sinh ra loại tâm tình này.
Dù sao, ở trước mặt tai nạn, coi như là Đại Đạo cường giả, nhất là bọn họ không phải là cường giả xuất thân nhất lưu tông môn, bản thân không có thủ đoạn bảo vệ tánh mạng gì, ở trước mặt đại tai nạn, vận mệnh cũng giống như lục bình, ăn bữa nay lo bữa mai.
Ở trong yêu tộc phong bạo, bọn họ cũng có thể tùy thời bị cuốn vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Sinh tử đại quan, cho dù là Đại Đạo cường giả, cũng chưa chắc có thể thản nhiên đối mặt.
Hàn Bá Đao trừng mắt:
- Vứt bỏ thành? Tự mình chạy trối chết? Không thể nào, lão Hàn ta tuyệt đối không làm loại chuyện tham sống sợ chết này. Hoàng Phủ huynh đệ, chẳng lẽ các ngươi cảm thấy, bây giờ vứt bỏ thành,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-hu-than-vuong/1382371/chuong-602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.