- Nhị vị tiên tử, các vị nghĩ như thế nào?
Lý Dật Phong trước trưng cầu Lưu Vân Đạo nhị vị tiên tử.
Lê Lạc tiên tử trầm ngâm nói:
- Theo lý thuyết, môi hở răng lạnh, tu sĩ loài người ở trong lúc mấu chốt này, về lý là nên chiếu ứng lẫn nhau. Nhưng mà, Thâm Uyên Thành cách Nam Thiên Các chúng ta xa xôi như thế, chuyện cứu viện này, nói thì dễ dàng, nhưng khó khăn thật lớn. Một cái vô ý, làm không tốt là cả bàn đều thua.
Lê Lạc tiên tử không nói không, cũng không nói không thể. Thập phần phù hợp với tính cách nhu hòa của nàng.
Nhược Ảnh tiên tử chờ Lê Lạc tiên tử nói xong, lại nói:
- Đạo huynh, bằng ta xem, Nam Thiên Các chúng ta không trông cậy vào bọn họ, bọn họ cũng đừng hy vọng Nam Thiên Các chúng ta.
Nhược Ảnh tiên tử ăn nói rất đơn giản, dù sao không phải người của mình, không cứu!
Bắc Cung Dao vẫn đứng ở phía sau Lê Lạc tiên tử, bỗng nhiên mở miệng:
- Chư vị tiền bối, ta muốn nói một câu.
- Nga? Sư điệt có cao kiến gì? Nói một chút để mọi người thương thảo.
Lý Dật Phong mười phần thú vị nhìn Bắc Cung Dao một cái.
Bắc Cung Dao nói:
- Sư tôn mới vừa nói vô cùng có lý, môi hở răng lạnh. Nếu như chúng ta không đi cứu, Nam Thiên Các thật vất vả tạo dựng lên danh tiếng, tất nhiên sẽ bị hao tổn.
Lý Dật Phong phi thường thưởng thức gật đầu, lời này của Bắc Cung Dao, cùng nội tâm của hắn suy nghĩ, có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-hu-than-vuong/1382368/chuong-599.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.