🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mắt thấy người xếp hàng càng ngày càng nhiều, Xích Hằng Vũ cũng không khỏi có chút lo lắng. Tiếp tục như vậy, đội ngũ này nhất định sẽ kéo dài vô hạn.
Mà Nhậm Thương Khung cho dù có y thuật thần kỳ, cũng không thể nào đối phó được nhiều người như vậy. Dù sao, toàn bộ khu vực mà Đan Tiên Đông Điện thống trị, bao gồm Kính Nguyệt Thành, cùng với mười vạn dặm lãnh thổ, dân số chừng chừng ba bốn tỷ.
Mà Kính Nguyệt Thành có mấy ngàn vạn. Mặc dù người thành trấn chung quanh chưa chạy tới, chỉ là dân chúng của Kính Nguyệt Thành, nếu như tất cả đều chạy tới, vậy cũng không được.
Xích Hằng Vũ đứng dậy, hắng giọng nói:
- Mọi người hãy nghe ta nói một câu, y thuật của Thương Khung trưởng lão, đã được mọi người công nhận. Bây giờ người xếp hàng càng ngày càng nhiều. Nhưng mà, Thương Khung trưởng lão dù sao cũng chỉ có một người, muốn một lúc chữa trị cho tất cả mọi người là lực bất tòng tâm. Cho nên, mong mọi người để Thương Khung trưởng lão nghỉ ngơi một chút. Bổn điện chủ thống kê, hắn hôm nay đã tiếp đãi một trăm sáu mươi bệnh nhân. Theo như quy củ của Tiên Cô y quán, Tiên Cô một ngày cũng chỉ tiếp đãi sáu mươi bệnh nhân. Mọi người chờ một chút, để cho Thương Khung trưởng lão nghỉ ngơi.
Liên tục nửa ngày, cơ hồ không có dừng tay. Mọi người cũng cảm thấy, Thương Khung trưởng lão nên nghỉ ngơi một chút, dù sao hắn làm việc nửa ngày, bằng Tiên Cô làm ba bốn ngày.
Xích Hằng Vũ cười nói:
- Như thế nào, Thương Khung, khi làm thần y, cảm giác như thế nào?
Nhậm Thương Khung cũng không có cảm thấy nhiều mệt mỏi, trên thực tế, hắn ngược lại rất hưởng thụ quá trình này. Dù sao, chữa trị bệnh nhân, cũng là một loại tu hành đạo tâm.
- Tạm được, bất quá ta ngược lại rất bội phục Hà Tiên Cô, bao nhiêu năm như vậy, quả thật rất cần kiên nhẫn cùng kiên trì.
Nhậm Thương Khung đối với Hà Tiên Cô là thật tâm bội phục.
- Thật là như vậy.
Xích Hằng Vũ hơi thở dài nói:
- Không biết nàng bị Hô Duyên huynh đệ bắt đi nơi nào. Đúng rồi, Thương Khung, hiện ở đội ngũ bên ngoài càng đứng càng dài.
- Ân, nếu điện chủ đại nhân mở miệng, mọi người lại ủng hộ như vậy, ta coi như khổ cực ba ngày ba đêm, cũng không có gì. Một hai ngàn bệnh nhân này, vẫn có thể ứng phó.
- Ân, vậy thì định ba ngày. Nếu không, Thương Khung ngươi cũng mở một y quán. Nhắc tới mới nhớ, qua nhiều năm như vậy, điện chủ ta làm chuyện vì bình dân Kính Nguyệt Thành, là quá ít.
Nhậm Thương Khung cười nói:
- Ta mở y quán?
- Khó khăn sao?
- Độ khó là không có, chỉ bất quá tính tình ta nhàn du, nếu mà lâu dài ngồi chẩn, tất nhiên sẽ chịu không được. Một tháng năm ba ngày, ngược lại không có vấn đề.
Xích Hằng Vũ cười to:
- Vậy cũng không tệ, vậy thì một tháng ba ngày. Những thời gian khác, ngươi để cho môn hạ tới ngồi chẩn là được.
- Môn hạ đệ tử?
Nhậm Thương Khung ý niệm vừa động, những thủ hạ của hắn, ngược lại có mấy tên thiên phú không tệ, nhất là tiểu Kỳ, nếu mài dũa một chút, tất thành đại khí.
Mà Trịnh Thành ở phương diện võ đạo, thiên phú không cao, nếu có thể chuyên chú tới y đạo, cũng có thể bảo đảm cả đời giàu sang.
Về phần những người khác, đều chuyên chú võ đạo, Linh dược chỉ là phụ tá.
Tiếp theo ba ngày, Nhậm Thương Khung ngày đêm không nghỉ, liên tục ba ngày ba đêm trấn ở Tiên Cô y quán.
......
Trong phủ Thái thượng trưởng lão, hai huynh đệ Hô Duyên Ngạo Bác, còn có mấy tên tâm phúc Trưởng lão, đều đã tập hợp. Hô Duyên Ngạo Bác ngồi ở chủ vị, Hô Duyên Ngạo Quang ngồi ở bên cạnh hắn. Bốn tên trưởng lão khác, phân ngồi hai bên.
Bốn tên trưởng lão này, có thể nói là tâm phúc của Hô Duyên Ngạo Bác, cùng Tô Thần và Đường Dục một dạng, là tâm phúc tuyệt đối của Hô Duyên Ngạo Bác.
Hô Duyên Ngạo Quang sắc mặt âm trầm, thở phì phò nói:
- Không nghĩ tới, lần này ra chiêu như vậy, lại bị Xích Hằng Vũ phá giải, lãng phí ba ngàn binh mã.
Hô Duyên Ngạo Bác làm Thái thượng trưởng lão, vẫn luôn chú ý vị trí điện chủ, nên nuôi dưỡng một nhóm lớn tư binh.
Mà những tư binh này, cũng dựa theo quy cách của Hộ điện võ sĩ mà huấn luyện. Một khi Hô Duyên Ngạo Bác có thể ở Trưởng lão hội, đoạt quyền thành công, những tư binh này, liền thay thế Hộ điện võ sĩ ban đầu, trở thành Hộ điện võ sĩ mới.
Đây chính là được làm vua thua làm giặc.
Hô Duyên Ngạo Bác cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn:
- Xích Hằng Vũ không phải không có cảnh giác như vậy, dưới tay hắn còn có Đường Dục, cũng là một nhân vật. Nếu như nói Tô Thần là quản gia bên trong, thì Đường Dục chính là quản gia bên ngoài.
- Đường Dục cùng Tô Thần, đều không đáng để lo. Bây giờ mấu chốt chính là Nhậm Thương Khung, tiểu tử kia không biết từ nơi nào chạy tới, cư nhiên đi theo Xích Hằng Vũ.
Trong bốn tên trưởng lão kia, một Trưởng lão ăn mặc như văn sĩ, phe phẩy quạt lông ngỗng, khẩu khí đối với Nhậm Thương Khung tràn đầy kiêng kỵ.
Hô Duyên Ngạo Bác gật đầu:
- Nhậm Thương Khung này, tuyệt không thể xem thường hắn. Thời điểm hắn tham gia Dược Thánh khảo hạch, ta tự mình giám sát. Người này tuổi còn trẻ, thiên phú Linh dược lại hết sức biến thái. Xích Hằng Vũ có hắn giúp một tay, đối với đại kế của chúng ta, là có chút ảnh hưởng.
Hô Duyên Ngạo Quang cười lạnh nói:
- Nếu không, ta trực tiếp đi giết chết Nhậm Thương Khung kia?
Phong cách của hắn, luôn sắc bén bá đạo, nếu như người nào cản trở mục đích của hắn, hắn sẽ không chừa thủ đoạn nào để đối phó người kia.
- Không được.
Hô Duyên Ngạo Bác quả quyết từ chối:
- Nếu như ngươi động thủ đối phó Xích Hằng Vũ, đó chính là xé rách da mặt, tương đương với võ lực soán quyền, truyền tới tổng điện, đối với danh tiếng của huynh đệ ta sẽ có tổn hại, một khi tổng bộ có người tức giận, ta ngươi coi như ngồi lên vị trí, cũng sẽ không vững chắc.
Cao tầng tranh đấu thuộc về minh tranh, Đan Tiên Điện tự nhiên có quy củ, không thể động một cái là giết người, càng không thể dựa vào võ lực mạnh mẽ soán quyền.
Cho nên, Hô Duyên Ngạo Bác vẫn đối với điện chủ âm thầm ra tay, nhưng vẫn không dám vọng động. Lần này Hô Duyên Ngạo Quang thông qua Dược Thánh khảo hạch, trước tới tìm hắn, thực lực hai huynh đệ chung vào một chỗ, có rất nhiều Trưởng lão ủng hộ, lại khống chế mấy tâm phúc, phương diện thực lực, đã áp đảo Xích Hằng Vũ.
Cho đến lúc này, dã tâm của Hô Duyên Ngạo Bác mới lộ ra.
Cho dù muốn đoạt quyền, cũng nhất định phải thông qua chính quy, bức Xích Hằng Vũ xuống đài, mà không phải vận dụng võ lực, đánh nhau ngươi sống ta chết. Điểm này, cùng tông môn thế lực, là có bản chất khác biệt.
Hô Duyên Ngạo Quang cũng biết tộc huynh nói đúng, nếu như hắn vận dụng võ lực, đối phó Nhậm Thương Khung, vậy thì đồng nghĩa với xúc phạm nguyên tắc cao nhất của Đan Tiên Điện.
Mặc dù cuối cùng đoạt quyền thành công, rất có thể cũng chỉ là lấy giỏ trúc hứng nước.
- Đại ca, Hà Tiên Cô kia, giữ lại cuối cùng là một hậu hoạn, có nên diệt hay không?
Hô Duyên Ngạo Quang sát khí rất nặng.
- Chuyện này là một nước sai, bây giờ mọi người đều tin tưởng Hà Tiên Cô không phải do Xích Hằng Vũ bắt đi. Ngạo Quang, ngươi làm chuyện này, thật là không đủ thông minh.
Vốn là, bắt đi Hà Tiên Cô, kích thích dân phẫn, làm Xích Hằng Vũ mất đi uy vọng, hết thảy kế hoạch này, đều hết sức hoàn mỹ.
Nhưng mà, trong quá trình áp dụng, lại có vấn đề. Nhất là những người bị bọn họ thu mua kia, không biết chuyện gì xảy ra, chợt liền trở mặt.
Cái này làm cho bọn họ lâm vào bị động, hôm nay, dư luận ngoại giới, đã bắt đầu chuyển hướng, đều biết là Thái thượng trưởng lão Hô Duyên Ngạo Bác muốn soán vị, cố ý nhằm vào Xích Hằng Vũ.
Xích Hằng Vũ luôn lấy nhân nghĩa phục người, uy vọng ở trong dân gian rất cao, so với Hô Duyên Ngạo Bác tỏ vẻ cao cao tại thượng thì hơn nhiều lắm.
Hôm nay dư luận biến đổi, thế cục đối với Hô Duyên huynh đệ đã có chút bất lợi.
Về phần có giết Hà Tiên Cô hay không, ngược lại đã không phải là vấn đề trọng yếu.
Bất quá, Hà Tiên Cô hôm nay cũng là một gân gà, giữ lại là một họa ngầm, mà giết đi, một khi bị điều tra ra được, thì càng thêm nguy hiểm.
Hô Duyên Ngạo Bác đã quyết định:
- Trước giam lỏng, sau khi chuyện thành công, tìm một lý do, đem nàng đuổi khỏi Đan Tiên Đông Điện. Chờ khi nàng không có thân phận khách khanh Trưởng lão của Đan Tiên Đông Điện, ngươi hãy phái người giết nàng. Hiện tại xuất thủ, nàng còn có thân phận khách khanh Trưởng lão, tương đương với chúng ta tự tìm phiền toái.
Hô Duyên Ngạo Quang vỗ đùi:
- Đại ca anh minh, biện pháp này rất tốt.
Hô Duyên Ngạo Bác lại phân phó nói:
- Lập tức điều tra tài liệu của Nhậm Thương Khung, càng nhiều càng tốt. Tiểu tử này chợt xuất hiện, làm chúng ta trở tay không kịp. Hôm nay Trưởng lão hội không tới nửa tháng nữa sẽ bắt đầu, nếu như đến lúc đó phải dùng Linh dược so đấu. Tiểu tử này tuyệt đối sẽ là cản trở lớn nhất.
- Vâng.
Tên Trưởng lão phe phẩy quạt lông ngỗng, tên là Gia Cát Thao, là tâm phúc số một của Hô Duyên Ngạo Bác, quỷ kế rất nhiều, vẫn là quân sư đầu chó của Hô Duyên Ngạo Bác.
- Đại nhân, Thiên Các ban bố thông báo, Nhậm Thương Khung này phản bội Thiên Các, hôm nay bị Thiên Các treo giải thưởng đuổi giết. Chỉ cần chúng ta đem tin tức tung ra ngoài, nói Nhậm Thương Khung ở địa bàn của Đan Tiên Đông Điện chúng ta, nhất định sẽ có rất nhiều người đến lấy tính mệnh của hắn đi?
Gia Cát Thao âm hiểm cười hắc hắc:
- Mặc dù nói, Đông Hoàng Châu lục đại tông môn, không dám đến Đan Tiên Đông Điện giương oai, kia là bởi vì phòng ngự của Kính Nguyệt Thành quá nghiêm mật. Nếu như chúng ta mở một chút tiện nghi, để cho những người kia có thể tiến vào Kính Nguyệt Thành, tin tưởng...
Hô Duyên Ngạo Bác ngẫm nghĩ chốc lát, lắc đầu một cái:
- Không ổn, vẫn là không ổn. Những Hộ điện Pháp Vương của Đan Tiên Đông Điện hàng năm bế quan kia, không phải là ngồi không. Những Pháp Vương kia, người người đều là Đại Đạo cường giả, một khi kinh động những lão biến thái này, điều tra ra được, sẽ gây ra đại phiền toái. Chuyện này tuyệt đối không thể làm.
Hô Duyên Ngạo Quang có chút buồn bực:
- Đại ca, thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, cái này cũng không được, cái kia cũng không được, muốn đoạt vị trí của Xích Hằng Vũ, cũng không có dễ dàng như vậy.
Gia Cát Thao cười hắc hắc:
- Thật ra thì cũng không cần phí tâm như vậy. Chỉ cần đến lúc đó đa số Trưởng lão đồng ý để Thái thượng trưởng lão phát ra khiêu chiến, Xích Hằng Vũ không thể không nhận. Chỉ cần tiếp nhận khiêu chiến, khiêu chiến đánh bại bọn họ, danh chính ngôn thuận. Bây giờ là lúc nên thiết kế thế cục này như thế nào. Căn cứ quy củ của Đan Tiên Điện, muốn khiêu chiến, phải là đánh cuộc Linh dược, vượt qua năm cửa. Năm cửa này thiết kế như thế nào, cũng có thể thông qua Trưởng lão hội thao túng một cái, để cho những khâu đánh cuộc này có lợi cho chúng ta.
Hô Duyên Ngạo Bác gật đầu, đối với Gia Cát Thao hết sức hài lòng. Gia Cát Thao nói lời này, đúng là lời hắn muốn nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.