Trong mật thất, Nhậm Thương Khung đầu đầy mồ hôi, có một cảm giác bị thoát lực. Hôm nay liên tục vận khí, đầu tiên là cứu Ngô Câu; sau đó toàn lực chạy tới Chân Vũ thánh đài, thao túng Vạn Tượng Phi Đao, Lưu Kim khôi lỗi, đánh bại Hạ Hàn Hiên; còn chưa kịp nghỉ ngơi, Thất Tinh Đạo Tràng bên này, lại tới cầu cứu. Nếu như là thương thế bình thường, cho dù giống như Ngô Câu, Nhậm Thương Khung cũng không cảm thấy khó giải quyết. Nhưng mà thương thế của Dạ Quan Tinh này, càng thêm phức tạp. Đao Bạch Vũ thập phần âm độc, chẳng những dùng đao khí chặt đứt kinh mạch Dạ Quan Tinh, hơn nữa còn thông qua đao khí, dung hợp sát khí chi độc. Sát khí chi độc này, Nhậm Thương Khung cũng không xa lạ, ngày đó ở ngoài Thiên Đoạn Sơn Mạch, Nhậm Thương Khung bị Vưu Thiên Chiến đuổi giết, Vưu Thiên Chiến dùng huyết khí ngưng tụ thành vô số yêu quái tà mỵ, tạo thành huyết ảnh công kích, sau đó đánh hắn trọng thương. Huyết Sát Chi Độc, trong Thiên Hạ Kỳ Độc Bảng cũng có ghi lại. Cũng vì loại kỳ độc này, do tu luyện mà có, cho nên ở trong Thiên Hạ Kỳ Độc Bảng, xếp hạng không trước hai mươi. Nhưng Huyết Sát Chi Độc này, nếu như kết hợp cùng công kích, cái kia chính là lợi khí giết người. Giống như thương thế của Dạ Quan Tinh này, chính là chứng minh tốt nhất. Bởi vậy, chữa trị Dạ Quan Tinh, chẳng những yêu cầu chữa trị kinh mạch cùng khí hải của hắn, còn phải trừ độc. Trong lúc vô hình, khó khăn tăng lên rất nhiều lần. Chỉ chữa trị kinh mạch cùng khí hải, Huyết Sát Chi Độc kia chưa trừ diệt mà nói, nó sẽ tiếp tục ăn mòn thân thể Dạ Quan Tinh, đoạn tuyệt sinh cơ. Nếu như đơn thuần loại trừ Huyết Sát Chi Độc, kinh mạch cùng khí hải không kịp thời khôi phục, sinh cơ cũng đoạn tuyệt. Cho nên, chữa trị thương thế cho Dạ Quan Tinh, phải hai bút cùng vẽ. Cũng bởi vì hai bút cùng vẽ, nên bất kỳ một khâu nào, cũng không thể làm lỗi, điều này làm cho Nhậm Thương Khung tiêu hao tinh lực rất nhiều. Cũng may, hai canh giờ sau, Nhậm Thương Khung thở nhẹ ra một hơi, lau mồ hôi trên trán, cuối cùng cũng đại công cáo thành. Chữa trị lần này, hắn quả thật tiêu hao tinh lực rất lớn. Điều tức chỉ chốc lát, Dạ Quan Tinh mới từ từ tỉnh lại, mở mắt thấy một người tuổi còn trẻ, đang khoanh chân điều tức cách đó không xa, sắc mặt có vẻ tái nhợt. Dạ Quan Tinh sửng sốt, nhìn Nhậm Thương Khung một chút, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, đây không phải là Thiên Các Chân Kiếm Đạo Nhậm Thương Khung sao? Tại sao ta lại ở chỗ này? Sao lại cùng Nhậm Thương Khung này ở một nơi? Bất quá, hắn lập tức nhớ lại chuyện mình bị Đao Bạch Vũ chém rớt xuống Chân Vũ thánh đài, trong lòng cả kinh, chẳng lẽ là Nhậm Thương Khung này cứu mình? Trước kia Nhậm Thương Khung cứu Ngô Câu, hắn là chính mắt nhìn thấy. Chẳng lẽ mình cùng Ngô Câu rập khuôn theo, được đệ tử Chân Kiếm Đạo này cứu? Nhậm Thương Khung chậm rãi mở mắt ra, nói: - Ngươi bây giờ khí hải vẫn chưa phục hồi như cũ, tốt nhất không nên huy động linh lực, trong vòng ba tháng, không nên tu luyện. Dạ Quan Tinh lúng túng hỏi: - Là ngươi đã cứu ta sao? - Có thể nói như vậy. Nhậm Thương Khung cũng không giải thích nhiều, đứng lên, đẩy cửa đi ra ngoài. Dạ Quan Tinh thấy sắc mặt hắn tái nhợt, hiển nhiên là tiêu hao trất lớn, trong lòng cũng có chút băn khoăn, nhịn không được hỏi: - Ngươi không phải là tham gia cuộc tranh tài thứ ba sao? Sẽ không ảnh hưởng tới cuộc tranh tài của ngươi chứ? Nhậm Thương Khung cười khổ nói: - Bây giờ, trận thứ tư có thể đã kết thúc rồi? Ở trên thương thế của Dạ Quan Tinh, Nhậm Thương Khung vẫn có điều giữ lại. Hắn không có dùng hết Bất Hủ Đế Khí, cũng không hoàn toàn đem khí hải của Dạ Quan Tinh chữa trị tốt. Vì vậy, Dạ Quan Tinh nhất thời không phát hiện được biến hóa trong cơ thể, điểm này cùng Ngô Câu là hoàn toàn bất đồng. Sau khi thương thế của Ngô Câu phục hồi như cũ, trước tiên liền phát hiện khí hải mình mở rộng. Đi ra mật thất, lại phát hiện ngoài mật thất đứng đầy người. Đẩy cửa ra, Bắc Đấu Thất Tử của Thất Tinh Đạo Tràng thấy Dạ Quan Tinh, đều là mừng rỡ! Dạ Quan Tinh, đây chính là bọn họ ở trong ba trăm năm, đào móc được thiên tài mạnh nhất. Nếu cứ như vậy bị Đao Bạch Vũ chém chết, kia là thua lỗ lớn. - Quan Tinh, ngươi không có chuyện gì chứ? Đầu óc Dạ Quan Tinh còn có chút mơ hồ, vô ý thức gật đầu. Nhậm Thương Khung đi ra mật thất! Lý Dật Phong cùng Bộ Thương Lãng cũng ở bên ngoài, nhìn thấy Nhậm Thương Khung đi ra, đều cười tiến lên đón. Những tông môn khác! Có rất nhiều người muốn xem náo nhiệt, thấy Nhậm Thương Khung sắc mặt tái nhợt đi ra, đều thầm giật mình. Bất quá sau khi giật mình, cũng cảm thấy như vậy mới hợp lý. Nhậm Thương Khung này trước cứu Ngô Câu, tái chiến Hạ Hàn Hiên, cuối cùng lại cứu Dạ Quan Tinh, nếu bây giờ còn sinh long hoạt hổ, đó mới kỳ quái Ánh mắt Vưu Thiên Chiến, ở trên mặt Nhậm Thương Khung xẹt qua, trong lòng hiện lên một ý vui mừng, nhìn qua Nhậm Thương Khung này, tinh lực tiêu hao rất lớn, nhìn bộ dáng, không có mười ngày nữa tháng là không cách nào khôi phục nỗi. Sau khi kết thúc tranh tài đợt này, có bốn ngày nghỉ ngơi. Bốn ngày, Nhậm Thương Khung này tiêu hao lớn như vậy, không thể nào khôi phục trăm phần trăm! Chỉ cần không thể khôi phục trăm phần trăm, như vậy vòng tranh tài thứ năm bốn ngày sau, biểu hiện của Nhậm Thương Khung ở trên Chân Vũ thánh đài, tất nhiên sẽ đại suy giảm! - Thương Khung sư đệ, ngươi không sao chứ? Bộ Thương Lãng thấy Nhậm Thương Khung sắc mặt tái nhợt, không khỏi có chút lo lắng. - Không có chuyện gì, thương thế của Dạ Quan Tinh tương đối phức tạp, so với Ngô Câu còn hơn mấy lần. Cho nên tiêu hao hơi lớn. - Nói như vậy, Dạ Quan Tinh là được cứu sống rồi? - Ân, nếu không cứu sống, tiêu hao lớn như thế, sẽ thua lỗ rồi. Nhậm Thương Khung cười khổ. - Hắc hắc, coi như hắn mạng lớn. Được rồi, cuộc tranh tài thứ tư tương đối đặc sắc, đánh đến bất phân thắng bại. Mọi người đánh giá thấp Trác Vô Trần, nhưng biểu hiện của hắn làm ai cũng kinh ngạc. Bất quá, cuối cùng Kim Phong Vực kỹ cao một bậc, thắng hiểm Trác Vô Trần. Nhậm Thương Khung đang muốn nói chuyện, bảy vị Đạo tôn của Thất Tinh Đạo Tràng đã đi tới. Thiên Xu Tử cầm đầu hướng Lý Dật Phong chắp tay nói: - Dật Phong hiền đệ, lần này thật là làm phiền lệnh đồ. Ta thấy lệnh đồ tiêu hao rất lớn, nơi này có một ít Linh dược bồi nguyên… Nhậm Thương Khung khoát tay áo: - Thiên Xu tiền bối, tấm lòng của người vãn bối xin nhận. Nhưng vãn bối vẫn có chút ít đan dược bồi nguyên, về phần Dạ Quan Tinh, trong vòng ba tháng không nên tu luyện, nếu không ảnh hưởng khí hải, chung thân hối hận. Dạ Quan Tinh bây giờ đầu óc đã tỉnh táo lại, thành khẩn nói: - Nhậm huynh đệ, đại ân không lời nào nói hết. Ta Dạ Quan Tinh thiếu ngươi một mạng. - Lương y như từ mẫu, không thể thấy chết mà không cứu. Nhậm Thương Khung cũng không mong Thất Tinh Đạo Tràng đáp tạ. Nếu như chỉ vì hồi báo, hắn sẽ không ra tay. Tế thế cứu nhân, đây là tôn chỉ của Vạn Dược Tôn. Nhậm Thương Khung mặc dù không vĩ đại đến tình trạng này, nhưng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Nói tiếp, cứu Dạ Quan Tinh, thật ra cũng là gián tiếp đả kích Đao Bạch Vũ. Ngươi không phải nói một đao chém chết sao? Lần này ngươi thua rồi. Chớ xem thường một chi tiết như vậy, trong vô hình, tất nhiên sẽ làm cho tâm tính của Đao Bạch Vũ chịu chút ảnh hưởng. Tâm tình của Thiên Xu Tử rất tốt, cười nói: - Trước kia nghe nói, Nhậm hiền chất tuổi còn trẻ, đã thông qua Dược Thánh khảo hạch, bần đạo còn có chút bán tín bán nghi. Hôm nay xem ra, đồn đãi không sai a. Dật Phong lão đệ, lão phu thật đúng là hâm mộ, ngươi thu hảo đồ đệ a! Thiên Xu Tử là nhân vật nào, đây chính là tồn tại ngang hàng với Hạ Tùng Ngâm. Hắn có thể nói đến như vậy, đó là quá ca ngợi Nhậm Thương Khung rồi. Lý Dật Phong cũng không kiêu không nóng nảy, cười nói: - Đạo huynh yêu ai yêu cả đường đi, ngay cả ta mà cũng thổi phồng. Thiên Xu Tử cười ha ha: - Ân, có thời gian mà nói, hoan nghênh Dật Phong lão đệ cùng lệnh đồ đến Thất Tinh Đạo Tràng làm khách. Ha ha, Dược Thánh trẻ tuổi như vậy, lão đạo ta cũng muốn nịnh bợ ha ha. Lời này tự nhiên có mấy phần vui đùa, nhưng rất rõ ràng, Thiên Xu Tử chắc chắn đã đem Nhậm Thương Khung đặt vào vị trí rất cao. Khai Dương Tử cũng cười nói: - Dật Phong đạo hữu, lệnh đồ tuổi còn trẻ, đã có đại tài. Bằng ta xem, ba trăm năm đại bỉ lần này, chỉ sợ sẽ đoạt ngôi quán quân. Lời này của Khai Dương Tử, không đơn thuần là ca ngợi Nhậm Thương Khung, đồng thời cũng là có ý đả kích Vưu Thiên Chiến cùng Đao Bạch Vũ. Nói thật, Thất Tinh Đạo Tràng đối với tác phong đuổi tận giết tuyệt của Đao Bạch Vũ, là thập phần khó chịu. Chẳng qua quy tắc là như thế, bọn họ cũng không tiện nói gì. Nghệ không bằng người, bị chém xuống đài, nếu như tiền bối đi hỏi tội, không khỏi mất hết tư cách. Nhưng mà, không hỏi trách, không có nghĩa là Khai Dương Tử sẽ bỏ qua Trảm Không Đạo, hắn biết Đao Bạch Vũ chí ở quán quân, cũng biết Trảm Không Đạo cùng Chân Kiếm Đạo có hiềm khích. Cho nên trong lời nói, lộ ra ý thiên vị rõ ràng. Mấy Đạo tôn khác của Thất Tinh Đạo Tràng, cũng rối rít gật đầu: - Đúng, vừa nhìn Nhậm hiền chất, là biết nhân vật có đại khí, thiên tài trẻ tuổi bực này, đợi một thời gian, tất là nhân vật đỉnh phong của Đông Hoàng Châu. Dật Phong lão đệ, ngươi sau này phát đạt rồi. - Ha ha, thông qua mấy cuộc tranh tài mà xét, thực lực của Nhậm hiền chất, quả thật cùng thế hệ cao hơn một bậc. Bất kể là Vân Chiến Thiên hay Hạ Hàn Hiên, đều không thể địch nổi. Tin tưởng hai trận tranh tài sau, cũng đồng dạng như thế... Vưu Thiên Chiến nghe được như thế, một bụng tức khí, hừ nói: - Chư vị đạo hữu, không phải chỉ là cứu một vãn bối của các người thôi sao? Không cần phải vỗ mông ngựa như thế? Khai Dương Tử cười lạnh nói: - Lão vưu, ngươi không tin sao? Nếu không chúng ta đánh cuộc? Ta cá đồ đệ này của ngươi, gặp phải Nhậm Thương Khung, nhất định sẽ bị quét ngang! - Miệng lưỡi lợi hại, ta không thèm biện luận. Vưu Thiên Chiến khinh miệt cười một tiếng, mang theo môn hạ đệ tử, oán hận mà đi. Lý Dật Phong chắp tay cười nói: - Chư vị đạo hữu, tiểu đồ bốn ngày sau còn có trận chiến, cáo từ trước. Thiên Xu Tử vẻ mặt ngưng trọng: - Tốt. Nhậm hiền chất, có vấn đề hay khó khăn gì, tùy thời tới tìm chúng ta. Trải qua sự tình lần này, Thất Tinh Đạo Tràng hiển nhiên là đem Chân Kiếm Đạo làm bằng hữu. Hoạn nạn gặp chân tình, Dạ Quan Tinh xui xẻo, bao nhiêu người mừng rỡ xem náo nhiệt. Đến cuối cùng, chỉ có Thiên Các Chân Kiếm Đạo, trượng nghĩa xuất thủ trợ giúp! Đối với những người khác mà nói, bốn ngày thời gian, muốn khôi phục tới trạng thái đỉnh phong, là khó có thể. Nhưng đối với Nhâm Thương Khung mà nói, năng lực khôi phục là thập phần biến thái. Hơn nữa, hắn từng phục dụng Xích Vương Kim Cương Đan, đây chính là Đan dược khôi phục thần kỳ! Cho nên, không đến ba ngày, Nhậm Thương Khung đã hoàn toàn khôi phục, trạng thái như trước kia. Còn dư lại một ngày, Nhậm Thương Khung xem lại tư liệu ba đối thủ, đồng thời âm thầm cầu nguyện, tốt nhất, để cho mình sớm gặp Đao Bạch Vũ một chút!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]