Tiểu Bạch thấy sắc mặt Nhậm Thương Khung hồng nhuận trở lại, khôi phục bình thường, lúc này mới chạy tới:
- Lão Đại, ngươi khỏe rồi hả?
- Nếu không có Lưu Kim khôi lỗi, lần này nhất định chết chắc.
Nhậm Thương Khung nhớ tới công kích đáng sợ kia của Vưu Thiên Chiến, trong lòng cũng có chút lạnh run, cũng may mình chuẩn bị đường lui trước, nếu không...
- Đáng tiếc, hai Lưu Kim khôi lỗi đang đi dò xét còn chưa kịp thu hồi.
Nhậm Thương Khung thở dài một hơi.
- Cái kia không sợ, Lưu Kim khôi lỗi không phải đã rời khỏi Thiên Đoạn Sơn Mạch rồi sao! Thần thức của Lão Đại còn lưu ở trên người bọn chúng, ngươi tìm chỗ an toàn để bọn chúng ẩn núp. Chờ ngươi trở về, lúc đó thu lại có sao đâu.
- Ân, chỉ có thể hy vọng như thế thôi.
Nhậm Thương Khung một mặt cười khổ, chuyện cho tới bây giờ, hắn cũng chỉ tới đâu hay tới đó.
- Tiểu Bạch, ngươi nói xem, ta ở chỗ này tu luyện, tiến bộ rất nhanh. Thừa dịp ba trăm năm đại bỉ còn nửa năm thời gian, ta ở chỗ này bế quan tu luyện, ngươi thấy như thế nào?
Tiểu Bạch vui mừng, nó là trăm phần trăm ủng hộ. Ở chỗ này, Tiểu Bạch cũng có thể cảm giác được, thực lực của mình tăng lên so với bên ngoài rất nhiều.
Mặc dù tu luyện của nó, là dựa vào thôn phệ Linh dược để tu luyện. Nhưng mà, ở không gian Đế Hào này tu luyện, cho dù là thôn phệ Linh dược, hiệu quả so với bên ngoài tốt hơn nhiều a.
Một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-hu-than-vuong/1382199/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.