🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Như thế một mình Lý Dật Phong phản ứng như vậy, ngược lại lộ vẻ khác người. Nhậm Thương Khung âm thầm quan sát mấy Đạo tôn khác, Âm Dương Đạo cùng Trảm Không Đạo, đối với luận điệu này của Lý Dật Phong, không nghi ngờ là khịt mũi khinh bỉ.
Mà Lưu Vân Đạo, chỉ hướng đạo pháp tự nhiên, rời xa hồng trần, đồi với truyền thừa hương hỏa, đối với khó khăn của thế gian, đối với tánh mạng của chúng sanh, cảm thụ không sâu.
Chẳng qua, Lưu Vân Đạo là nữ tướng đương gia, ít nhiều gì cũng có lòng thương xót. Cho nên, ở vấn đề này, hai Đại Đạo tôn của Lưu Vân Đạo, đều là thái độ trung lập.
Vưu Thiên Chiến cười quái dị nói:
- Dật Phong lão đệ, ngươi đã tích cực như vậy, không bằng Chân Kiếm Đạo ngươi làm gương tốt, dẫn dắt môn hạ Chân Kiếm Đạo ngươi, đi Vân La Thành làm tuyến phòng ngự thứ nhất. Dù sao ngươi bây giờ thu hảo đồ đệ như vậy, là la hay là ngựa, lôi ra cho mọi người xem một chút.
Đây là phép khích tướng, bất quá Lý Dật Phong cũng không như ý hắn, lạnh nhạt nói:
- Lão vưu, Chân Kiếm Đạo ta, là đinh trong mắt của ngươi à? Ngươi trăm phương ngàn kế, cũng muốn diệt Chân Kiếm Đạo ta đúng không? Ta chỉ có câu nói kia, Trảm Không Đạo ngươi dám đi, Chân Kiếm Đạo ta sẽ phụng bồi.
Vưu Thiên Chiến cười ha hả nói:
- Trảm Không Đạo ta không có hứng thú, môn hạ của ta, lại vì những thứ trâu bò heo ngựa kia hy sinh hay sao? Ngươi cảm thấy những thứ trâu bò heo ngựa kia, bọn họ xứng sao?
- Vưu Thiên Chiến, chúng sinh trong mắt ngươi chính là trâu bò heo ngựa? Chẳng lẽ ngươi trời sanh, chính là thần linh hạ phàm? Ngươi dám bảo đảm, tổ tiên ngươi cũng chưa có một thế hệ là bình dân?
Vưu Thiên Chiến thản nhiên nói:
- Chuyện Tổ tiên, ta không rõ ràng lắm. Trảm Không Đạo trừ ta ra, không biết cái khác. Mặc dù tổ tiên là trâu bò heo ngựa, đó cũng là chuyện của tổ tiên.
Lê Lạc tiên tử hờ hững cười nói:
- Dật Phong đạo huynh, ngươi cùng lão Vưu đấu võ mồm, không thấy mệt sao?
Hạ Tùng Phong lại nói:
- Nói đến nói đi, vẫn như quy củ cũ, chúng ta biểu quyết.
Lý Dật Phong mặt âm trầm, nhưng không nói lời nào. Biểu quyết là cái rắm. Ở vấn đề này, Âm Dương Đạo cùng Trảm Không Đạo là cá mè một lứa.
Hai đạo này có năm Đạo tôn, tổng cộng có tám Đạo tôn, biểu quyết cái gì?
Âm Dương Đồng Tử Hạ Tùng Ngâm nhàn nhạt nói:
- Nếu Dật Phong lão đệ không có ý kiến gì nữa, chúng ta lại bắt đầu thảo luận chuyện khác. Tin tưởng chuyện này, chắc chắn mọi người cảm thấy hứng thú. Từ trước đến nay, Đông Hoàng Châu sáu đại tông môn ba trăm năm đại bỉ, chính là thịnh hội trao đổi võ đạo cao nhất. Hơn nữa ba trăm năm đại bỉ, mỗi một người biểu hiện xuất chúng, phần lớn đều trở thành lương đống của tông môn của mình. Chư vị đang ngồi đây, tin tưởng cũng từng tham gia qua ba trăm năm đại bỉ?
Tám Đại Đạo tôn này, số tuổi mỗi người không giống nhau.
Tuổi tác cao nhất, tự nhiên là Âm Dương Đồng Tử Hạ Tùng Ngâm, tuổi tác người này nghe nói đã gần sáu ngàn tuổi.
Mà trẻ tuổi nhất, tự nhiên là Nha Thần. Hôm nay chỉ hơn bốn trăm tuổi.
Những Đạo tôn khác, tuổi tác đều ở một ngàn đến ba ngàn.
- Quy củ từ trước, ba trăm năm đại bỉ, mỗi một tông môn, đều có danh sách chín người.
Tin tưởng tất cả mọi người cũng rõ ràng. Sáu đại tông môn, mỗi cái phái ra chín đệ tử. Tổng cộng năm mươi bốn người. Sau đó những nhị lưu tông môn khác, hoặc là liên minh tán tu phái ra mười tên đệ tử, tổng cộng là sáu mươi bốn tên đệ tử. Từng cặp đối chiến, đến cuối cùng lấy ra quán quân! Quy củ ba trăm năm đại bỉ này, nói vậy tất cả mọi người đã rõ ràng. Tuổi thọ người dự thi, phải ở bên trong một giáp (DG: một giáp là 60 tuổi),nói cách khác, không được vượt qua sáu mươi tuổi!
Sáu mươi tuổi, đối với người bình thường không phải là tu luyện giả mà nói, đã là tuổi già rồi. Nhưng ở tu luyện giới, sáu mươi tuổi, cũng còn là hậu bối, là thanh niên tài tuấn.
- Những điều này nói sau. Hôm nay, danh sách chín người này, phân phối như thế nào, chúng ta cùng thảo luận đi?
Hạ Tùng Ngâm mặt mỉm cười.
Vưu Thiên Chiến rất dứt khoát:
- Này có gì khó phân phối. Mỗi một đạo, có bao nhiêu Đạo tôn, thì được bấy nhiêu danh ngạch. Còn dư lại một, thì Tùng Ngâm đạo huynh ngươi quyết định là được. Dù sao Âm Dương Đạo ngươi là đứng đầu bốn đạo, quyền quyết định danh sách, ta là ủng hộ.
Lý Dật Phong nghe lời này, nhất thời không vui. Nếu nói như vậy, Chân Kiếm Đạo hắn chỉ có thể phân phối một danh ngạch sao!
- Ta phản đối, Thiên Các bốn đạo, phải chia đều. Mỗi đạo hai người, còn dư lại một, mới do Tùng Ngâm đạo huynh quyết định.
Đề nghị này của Lý Dật Phong, tự nhiên là yêu cầu bảo đảm lợi ích Chân Kiếm Đạo. Bất kể nói như thế nào, Chân Kiếm Đạo cuối cùng là một chi của Thiên Các bốn đạo, hắn cũng không muốn ở nơi này nhượng bộ.
Lê Lạc tiên tử ở vấn đề này, tự nhiên là vì Lý Dật Phong thuận nước giong thuyền. Dù sao hai người bọn họ, đi lại tương đối gần.
- Ta cũng cảm thấy, công bình đệ nhất. Ta đồng ý quan điểm Dật Phong đạo huynh.
Vưu Thiên Chiến cười quái dị nói:
- Ta cảm thấy kì quái. Công bình này, thể hiện như thế nào? Chân Kiếm Đạo có một Đạo tôn, đối với Thiên Các cống hiến nhỏ nhất, lấy lợi tự nhiên cũng phải hơn ít. Cái này mới là công bình! Chư vị nói có đúng hay không?
Lý Dật Phong hờ hững cười nói:
- Bản thân ta là tò mò, môn hạ đệ tử lão Vưu ngươi, trừ giết người, đối với Thiên Các có cống hiến gì? Đối mặt mười vạn năm đại kiếp, ngươi đầu tiên nghĩ đúng là bo bo giữ mình, không để ý bình dân chết sống, xin hỏi đây chính là cống hiến mà ngươi nói sao?
Vưu Thiên Chiến cười nói:
- Dật Phong lão đệ, chủ đề mười vạn năm kiếp đã thảo luận qua. Bây giờ thảo luận chính là ba trăm năm đại bỉ. Ngươi không nên nói sang chuyện khác. Ngươi nói một chút, Chân Kiếm Đạo ngươi dựa vào cái gì chiếm cứ hai người?
Lý Dật Phong đang trầm ngâm, bỗng nhiên Nhậm Thương Khung phía sau nhàn nhạt hỏi:
- Vãn bối cả gan hỏi một câu, Trảm Không Đạo người, dựa vào cái gì chiếm cứ hai người?
Nhắc tới quy củ, vốn Nhậm Thương Khung không có quyền nói chuyện, nhưng mà, tâm tư Nhậm Thương Khung đã sớm không ở Thiên Các nữa, tự nhiên không thèm để ý quy củ này.
Huống chi, hắn hôm nay lấy được chứng cớ, đã cho thấy, phụ thân mất tích, tám chín phần mười chính là Trảm Không Đạo gây ra.
Cho nên, Vưu Thiên Chiến này dùng khẩu khí ưu việt chất vấn sư tôn, Nhậm Thương Khung trong bụng tức giận cũng là nhịn không được, trực tiếp phát tác.
Vưu Thiên Chiến vỗ bàn:
- Lý Dật Phong, ngươi giáo huấn đệ tử như thế nào, trưởng bối nói chuyện, hắn có quyền xen mồm vào sao?
Lý Dật Phong thản nhiên nói:
- Nơi này không có quy định, vãn bối không thể lên tiếng. Nói tiếp, ngươi hỏi Chân Kiếm Đạo ta dựa vào cái gì chiếm cứ hai người, tiểu đồ Nhậm Thương Khung ta, không phải là cho ngươi câu trả lời tốt nhất sao? Nếu như ta nhớ không lầm, quán quân Đại Vương Ốc Sơn thí luyện, là đệ tử Chân Kiếm Đạo ta, mà không phải đệ tử Trảm Không Đạo ngươi?
Đây là sự kiện Vưu Thiên Chiến buồn bực nhất, Lý Dật Phong không đề cập thì thôi, một khi nhắc đến hắn càng thêm nôn nóng:
- Thí luyện quán quân thì sao? Cho dù Nhậm Thương Khung có tư cách đi, một ngạch chẳng lẽ không đủ sao?
- Nếu môn hạ đệ tử ta chỉ có Nhậm Thương Khung có tư cách đi, nhưng không biết, môn hạ đệ tử ngươi, ai có tư cách đi?
- Thúi lắm, môn hạ của ta nhân tài đông đúc. Đao Bạch Vũ lại là thượng giới thí luyện quán quân.
- Không sai, Đao Bạch Vũ là thượng giới thí luyện quán quân, cái này ta thừa nhận. Như vậy trừ Đao Bạch Vũ, đệ tử còn lại của ngươi, so với môn hạ Bộ Thương Lãng của ta có tư cách đi hơn sao? Ngươi đừng nói với ta, là Nguyên Tông Sư này nha?
Vưu Thiên Chiến sững sờ, cẩn thận nghĩ nghĩ, đệ tử hai giới gần đây, thiên phú tốt nhất tự nhiên là Đao Bạch Vũ, xa hơn thế hệ, mặc dù thiên phú không tồi, nhưng hắn không ký thác kỳ vọng quá nhiều. Nhưng Nguyên Tông Sư thì khác, là đệ tử hắn ký thác hy vọng nhiều nhất, nhưng cuối cùng hỏa hầu còn thấp, thông qua bí pháp Trảm Không Đạo, trùng kích Thần Thông cảnh thành công, nhưng hôm nay bất quá chỉ là Hoàn Đan nhất trọng mà thôi.
Lần này, Vưu Thiên Chiến là muốn cho Nguyên Tông Sư đi kiến thức một chút.
Nhưng mà, nếu như Nguyên Tông Sư cũng có tư cách đi, như vậy Bộ Thương Lãng chẳng lẽ không có tư cách đi? Lời này hắn cho dù dám nói, nhưng người khác cũng không dám nghe.
- Hừ, nói một ngàn, nói một vạn cũng không được gì. Trảm Không Đạo ta có hai Đạo tôn, tự nhiên có tư cách chiếm cứ hai ngạch. Khi nào Chân Kiếm Đạo ngươi có thêm một Đạo tôn nữa, thì hai ngạch là của các ngươi.
Vưu Thiên Chiến như cũ không nhượng bộ.
Nhậm Thương Khung trong lòng biết, Bộ Thương Lãng sư huynh, có thể đạt được vị trí Đà chủ Thiên Cương phân đà hay không, toàn bộ nhìn vào có thể tham gia ba trăm năm đại bỉ này hay không, có thể lấy được thành tích không tệ hay không.
Biết sư tôn quân tử, có chút nói không tiện, nhưng Nhậm Thương Khung hắn, đã không có chỗ nào sợ hãi, hờ hững cười nói:
- Vưu tiền bối, ngươi sùng bái chính là luận tư cách. Chân Kiếm Đạo ta, sùng bái luận kết quả. Chân Kiếm Đạo ta dám cam đoan, ba trăm năm đại bỉ lần này, đồng dạng nhân số, thành tích của chúng ta, sẽ không thua Trảm Không Đạo các ngươi!
- Ha ha ha, khẩu khí thật lớn!
Vưu Thiên Chiến cười lớn lên, muốn thành tích, môn hạ đệ tử Đao Bạch Vũ hắn, là có cơ hội đánh sâu vào tiền tam, Nhậm Thương Khung hắn, mặc dù thực lực không tệ, nhưng muốn thành tích vượt qua Đao Bạch Vũ, đây không phải là nằm mơ sao?
- Nhậm Thương Khung, ngươi có phải hay không cảm thấy, ngươi ở thập điện làm chút chuyện như vậy, có chút đắc ý rồi?
Nhậm Thương Khung chiến Hạng Thái Hư, Nguyên Kỳ Lân, đánh Hình Thiên lão tổ, những chuyện này Vưu Thiên Chiến đều điều tra qua, thậm chí gọi Hình Thiên lão tổ tới, trực tiếp hỏi qua.
Hình Thiên lão tổ nói cho hắn biết, thực lực bản thân Nhậm Thương Khung, tối đa chỉ là Thần Thông đệ ngũ trọng.
Nếu như không dựa vào những Kim Quang Nhân kia, tuyệt đối không đáng lo.
Như thế, Vưu Thiên Chiến chính là nắm chắc rồi. Hắn đối với thực lực Đao Bạch Vũ, thập phần rõ ràng. Hơn nữa trong khoảng thời gian này, Vưu Thiên Chiến vì đại bỉ này, hướng Đao Bạch Vũ tiến hành đặc huấn, hôm nay, thực lực của Đao Bạch Vũ đã tăng lên một bước lớn.
Cho nên, Vưu Thiên Chiến rất có lòng tin.
Nhậm Thương Khung cũng cười nói:
- Đệ tử ở thập điện làm vài chuyện, quả thật bé nhỏ không đáng kể. Vưu tiền bối lại để ở trong lòng, vãn bối cũng là không tưởng được. Chẳng qua, thủ đoạn của Trảm Không Đạo, vãn bối cũng từng được chứng kiến, vì vậy nên không đáng lo.
- Hắc hắc hắc, người trẻ tuổi có tự tin là chuyện tốt, nhưng quá tự tin, chưa chắc là chuyện tốt. Ngươi cho là, chém giết hai phế vật Tông Không Sân cùng Lệ Đạo Tông kia, Trảm Không Đạo ta sẽ hết người sao?
Vưu Thiên Chiến hai mắt trừng lớn, hướng Lý Dật Phong nói:
- Dật Phong lão đệ, môn hạ đệ tử của ngươi đã tự tin như vậy, không bằng chúng ta đánh bạc một lần, như thế nào?
Vưu Thiên Chiến trong lòng cũng muốn mượn lần này, gõ Lý Dật Phong một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.