Nhậm Thương Khung nhạy cảm, nắm chặt điểm này, Bộ Thương Lãng ngoài thô trong mảnh, kỳ thật cũng ẩn ẩn cảm thấy có chút không đúng, sư tôn nói như vậy, không khỏi có chút thương cảm a?
Lý Dật Phong thấy hai đệ tử vẻ mặt cổ quái, không khỏi cười nói:
- Các ngươi chớ suy nghĩ lung tung, có phải cảm thấy như ta bàn giao sự tình đúng hay không?
Bộ Thương Lãng hắc hắc bật cười, gãi gãi đầu:
- Đệ tử ngu dốt, cảm thấy sư tôn thật giống như có chút ý tứ như vậy? Muốn là như thế, y bát truyền thừa này, đệ tử cũng không dám tiếp. Đệ tử cũng không muốn làm mạng vô thường ah.
- Các ngươi đều là tiểu quỷ!
Lý Dật Phong giương tay lên, như muốn đánh người vậy.
Bộ Thương Lãng cười hắc hắc, đầu co rụt lại, liền trốn qua một bên. Tình cảnh vô cùng ấm áp.
Lý Dật Phong nghiêm mặt nói:
- Được rồi, nghiêm túc một chút.
Nhậm Thương Khung cùng Bộ Thương Lãng biết sư tôn muốn nói, tất nhiên là trọng điểm, lập tức cũng thu hồi tâm tình vui cười, rửa tai lắng nghe.
- Thương Khung, Thương Lãng, chuyện này, vô cùng trọng đại. Các ngươi phải nhớ kỹ mỗi một câu nói của ta, thời thời khắc khắc đều không được quên.
- Vâng.
Nhậm Thương Khung cùng Bộ Thương Lãng đều ý thức được tình thế nghiêm trọng.
- Chuyện này, còn phải từ thượng cổ truyền lưu một câu nói mà bắt đầu. Những lời này chỉ có mười chữ “mười vạn năm kiếp nạn, nguyên nhân Tu La Hải”.
Lý Dật Phong nói lên mười chữ này, ngữ khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-hu-than-vuong/1382189/chuong-420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.